Truyện ngắn của Hồ Ngọc Vinh
Vừa cắm cúi bên bàn làm việc, chị Thủy
buông câu làm cả phòng tranh cãi: Đàn bà nông nổi giếng khơi. Đàn ông
sâu sắc như cơi đựng trầu.
Chị Minh: sai rồi! Nguyên bản câu của các cụ
là đàn ông nông nổi giếng khơi.
Chị Hằng: sâu
sắc gì cái giống đàn ông! Có người cứ như c… dái ấy. Hết bà
này tới bà khác. Đã không biết làm kinh tế, lại không ga lăng.
Chị Thủy: Ai
chẳng biết. Câu nói ấy đúng trong từng trường hợp thôi. Chị nói ngược thế cho hay. Minh ạ! Ngày
trước, ai thấy em cũng ghen tỵ. Chồng đẹp. Con ngoan. Nhà cao cửa rộng. Xe bốn bánh. Vậy mà giờ em là người
bất hạnh nhất. Mấy năm nay, em cứ như cá mắc câu, như gà mắc tóc.
Thằng chồng hết ăn ở với cô này, đổi cô khác. Ly dị xong mà vẫn không xong. Cũng tại em cả,
cứ để hắn lấn ná, nghe nó nói ngon nói ngọt, dễ bỏ qua. Chị thì chị ẻ vào! Thà để mốc cho xong
! Nay lại thấy nói hai đứa về với nhau. Chị chẳng hiểu thế nào?Nếu
hai đứa quyết tâm về với nhau, em cần gặp Linh, thuyết phục để nó
nhận ra sai trái, thôi không gặp Quyết nữa. Có
thế cơm mới lành, canh ngọt được.
Vào sáng
chủ nhật, Minh chủ động mời Linh
đến chơi. Nhà chỉ còn hai chị em, Minh bắt đầu với giọng đanh nhưng nhỏ
nhẹ: Chị nói cho mà biết nhé. Anh
ấy đã ly dị với hai người rồi, dù đã có mấy mặt con với họ . Đừng
để đàn ông họ coi mình như đồ tiêu khiển, thích thì chơi, chán thì
ném đi. Lão ấy mồm mép thế nào
cũng đừng tin! Hãy nhìn vào gương chị đây. Với chị hắn luôn nói: anh
chỉ yêu em thôi! Em là tất cả . Tình nghĩa vợ chồng, sống gửi thịt, chết gửi xương. Vậy mà thoắt một
cái là hắn đi ôm ấp cái con Hoài. Chuyện đó chắc em cũng biết . Vậy
mà em vẫn còn yêu hắn, tin hắn. Giờ chị với hắn mới làm lành. Thôi
thì vì các con. Nếu hắn thực tâm, chị bỏ qua tất cả. Hai đứa về
chung sống với nhau, cho con cái một gia đình hoàn chỉnh để chúng lớn
lên khỏi sứt mẻ tình cảm…
Minh tiếp
lời: Cái số chị làm sao ấy. Mẹ chị cũng bị bố chị bỏ rơi. Lúc ấy,
chị mới dăm tuổi. Mẹ chị không đi bước nữa. Bà trở lên ít nói, ít
bộc lộ, lấy con và công việc làm vui. Hễ nói đến chuyện đàn ông là
mẹ ghét cay, ghét đắng. Một dạo
có ông Huỳnh làm việc ở phòng nông
nghiệp huyện, thích mẹ chị. Ông
ngày nào cũng đến. Mẹ chị không đuổi, cũng chẳng mặn mà gì. Khi ông
ấy về, mẹ chị lấy giẻ lau, lau thật sạch chỗ ông ấy ngồi.
Minh tiếp tục: Em còn rất trẻ, đừng sa
vào chỗ vợ nọ con kia. Con anh, con em, con chúng ta mà khổ. Minh ngừng
lời, mím chặt môi, buông lời hăm
dọa: Chị là chị bực lắm đấy, vậy mà với em chị vẫn phải nhẫn
nhịn. Cứ như người ta, chị quấn tóc, lột quần áo cho biết cái mặt!
Em phải nghe lời chị! Còn trẻ, đường còn dài. Hãy tìm cho mình hôn
nhân đẹp đẽ, trọn vẹn. Sau này đỡ khổ.
Linh khóc
thút thít, trong lòng đau khổ lắm. Linh nói: chị ơi! Bố mẹ em cũng ly dị . Không
chịu nổi cảnh bố em thường xuyên vắng nhà, cặp bồ hết cô này cô
khác, mẹ đã làm đơn ly hôn, được
tòa chập thuận. Em không thích bố. Em căm hờn người đàn bà đã phá
hoại hạnh phúc của gia đình em. Gặp bà ấy, em chỉ muốn cho vài cái
tát. Bởi thế em rất thuơng chị! Đúng là thân phận phụ nữ. Lòng em
cũng dối như tơ vò. Anh ấy nói chị lười biếng, ngoa ngoắt, chỉ biết
yêu bản thân.
Minh: Anh ấy
nói như thế nào mặc! Chị không cần
quan tâm. Anh ấy đã ly dị với chị, sau đó lấy Hoài. Cuộc hôn nhân này
chỉ được hơn năm. Hoài làm đơn ly dị rồi đem đứa con
vài tháng tuổi về quê. Vậy mà em vẫn còn tin. Chị không thể hiểu nổi.
Linh: chị ơi!
Em thề với chị không mắc câu hắn
nữa. Em không muốn chị và các cháu phải khổ. Em thề đấy!
*
Linh
luôn tự nhủ với lòng, quên đi, quên
khẩn trương tơ vương. Mối quan hệ với Quyết khiến Linh và cả mấy mẹ con chị Minh đau
khổ. Chị Minh đang âm thầm hy vọng tái hồi Kim Trọng với Quyết, bởi
thế Linh cần chủ động lùi ra xa, bởi nếu càng dấn sâu, càng không có lối thoát, kết cục có thể còn
bi thảm hơn. Linh đã xin chuyển công tác về một cơ quan khác cách doanh
nghiệp cũ chừng 5 km, thay sim mới, đặt chế độ từ chối cuộc gọi có
số điện thoại của Quyết. Linh vùi đầu vào công việc, tránh giao tiếp
với người quen. Nhưng Quyết dạn dày như một con thú săn mồi nhiều kinh
nghiệm, chỉ hơn tuần đã biết nơi làm việc mới của Linh. Quyết hiểu
chị em yêu bằng tai, thích
nghe những lời có cánh, cả nể và điều đặc biệt là rất hay mủi
lòng. Khi phụ nữ đã yêu, thì trời
đất không bằng cái vung nồi. Cho nên, mặc dù Linh đã tìm cách lánh
mặt, Quyết tìm gặp cho bằng được. Với khuôn mặt lộ vẻ đáng thương,
hót lên những lời đường mật: lúc này anh là người đàn ông tự do. Em
sợ gì chứ! Ai lên án em mới được
chứ. Cả em và anh đều tự do mà. Chúng mình đều là nạn nhân của
những định kiến hẹp hòi về hôn nhân.. Chúng mình đáng thương, đáng
được thông cảm! Và thế là như con mồi đã trúng thương, Linh lại buông
xuôi mặc cho tình cảm lấn át. Tuy vậy đôi lúc Linh nói với Quyết như
hờn dỗi:
-
Chị Minh nói” anh là kẻ lẻo mép, không
đáng tin, có chị ấy lại còn ôm ấp
người con gái khác. Với anh,
đàn bà chỉ là thú tiêu khiển. Anh
là đồ trai lơ, là Xuân tóc đỏ, không có lương tâm.”
Thế
em có tin không?- Quyết nói giọng tràn đầy xúc cảm, dịu ngọt. Không người
phụ nữ nào thiếu tế nhị, thừa sự thô bỉ như thế. Thế là em rõ rồi nhé. Còn
chuyện anh vợ nọ con kia, anh có giấu em đâu. Bản thân anh cũng không
muốn thế . Đấy là cái số anh phải thế. Ai muốn nhiều tập làm gì.
Một vợ đã khổ rồi ! Vợ nữa làm
gì? Cái số anh nó vất vả thế đấy. Quyết dừng nói, khuôn mặt trở
nên buồn rười rượi, đáng thương lắm, rồi tiếp tục bằng giọng thiểu
não- Nhưng em thấy đấy. Nằm trong
chăn mới biết chăn có dận. Có ở
với Minh mới biết cô ta là người như thế nào. Đó là một con yêu tinh.
Hơn chục năm trời sống với Minh, anh
đã kiên nhẫn, chịu đựng để gia đình được êm thuận . Nhưng cô ta càng ngày
càng trở nên tồi tệ, nhiều lời. Hơi một chút là chì chiết. Cái gì
cũng phải theo ý cô ta. Anh không nghĩ khuôn mặt xinh xắn ấy, đằng sau lại là sự cố chấp ghen tuông vô lối.
Chỉ được độc mỗi điểm là vụng về trong nấu ăn và trong cư xử với
mọi người. Minh làm anh mất mặt với gia đình, làng xóm nhiều lần.
Quả thật, sống với Minh không khác nào trong địa ngục. Thật đúng là
con yêu tinh!
Quyết nhìn Linh thăm dò. Thấy những lời
bộc bạch của mình có hiệu quả, biểu lộ đau khổ của minh làm Linh
xúc động mãnh liệt, liền tiếp lời: còn Hoài. Đấy là cô ấy kiên
quyết bỏ anh, mang con anh về quê. Anh thuyết phục thế nào cũng không
nghe. Bắt anh phải xa đứa con mới vài tháng tuổi. Hoài chia rẽ tình
cảm bố con anh. Người đàn bà như
thế thật ác độc.
Linh:
thôi anh đừng nói nữa! Em không ngờ chị ấy là một người đàn bà như
vậy. Ở vào hoàn cảnh ấy em dứt khoan thà ly dị chứ một ngày cũng
không thể sống chung. Với Hoài! Em biết là anh không muốn ly hôn. Việc
đem con về quê, chia rẽ tình cảm bố con
thật quá đáng. Linh nhìn
Quyết âu ếm. Lòng cô giờ đây tràn đầy sự cảm thông, sẵn sàng chia sẻ
với Quyết mọi khó khăn, đem tới cho Quyết tình cảm, tình yêu thực
sự, làm bớt đi nỗi đau khổ của anh.
-
Anh là tình yêu đầu của em đấy!- Linh nói- Yêu anh, em thực sự cũng
khổ lắm. Nhưng ai bảo em cứ yêu anh mới lạ chứ! Em không chịu đựng nổi khi vắng anh, sẽ
thiếu anh trong cuộc đời!
-
Ừ! Anh yêu em gấp nhiều lần em yêu anh ấy chứ! Anh chằng có toan tính
nào đâu, ngoài việc yêu em. Anh sẵn sàng đi với em nốt quãng đời còn
lại, chia sẻ với em khó khăn, chăm sóc em lúc yếu đau, làm cho em được hạnh phúc.
Nghe
Quyết nói, Linh run lên, cảm xúc hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Cô mơ
một ngày nào đó họ vượt mọi trở ngại để đến được với nhau, sống
bên nhau. Cô sẽ bù đắp, sẽ cho anh thật nhiều, thật nhiều, làm cho anh
được hạnh phúc.
*
Khi
những vết thương trong tim chưa kịp lành, hy vọng về sự tái hợp mới
manh nha , chưa kịp vui thì thằng Quang con chị Minh đổ bệnh lạ. Sau
lưng, trên vai trái của thằng bé nổi nên một mụn đỏ, phát triển
nhanh. Thằng bé tỏ ra mệt mỏi, không hiếu động như ngày nào.
Đưa con đi
bệnh viện, ngồi ngoài hành lang bệnh viên, Minh sốt ruột chờ đợi. Cứ
mỗi lần cửa phòng khám hé mở, Minh lại quay nhìn, lòng như lửa đốt.
Không hiểu thằng bé bị bệnh gì, mà từ bệnh viện huyện, bệnh viện
tỉnh tới bệnh viện trung ương các bác sĩ cứ úp úp mở mở nói không
tìm ra nguyên nhân. Hơn tuần nay, mụn đã mưng đỏ lan rộng bằng nửa bàn
tay trên bả vai. Lần này chị đưa con
tới bệnh viện nhi trung ương.
Sáng nay chị đã điện cho Quyết nói: nó
là con tôi, cũng là con anh. Vậy mà từ khi con bị bệnh, tôi đưa con
tới hết bệnh viện này tới bệnh viện khác thăm khám, lo lắng, thương
xót vậy mà anh không hề quan tâm gì. Anh là bố mà không biết xót con…đáp lại là câu nói tỉnh bơ- cô
lo cho con đi. Dịp này tôi bận lắm. Có gì cô bảo tôi. Tôi sẽ gửi cô
ít tiền để chi phí. Minh nói như
quát vào máy: anh nghĩ tôi cần tiền của anh sao. Sau đó tắt điện thoại. Cảm xúc thương con, thương thân chợt ùa
đến, khiến nước mắt trào ra dàn dụa nóng hổi.
Lát sau,
có tiếng lách cách, cánh cửa
phòng khám mở ra. Một nữ y tá bước ra, đảo mắt nhìn quanh rồi cất
tiếng gọi: ai là người nhà của cháu Quang.
-
Dạ ! Tôi đây ạ!
-
Chị vào phòng khám.
Người
Minh run lên loạng choạng khi bước
vào phòng khám. linh tính cho
cô biết chắc
có việc gì hệ trọng.
-
Chị là mẹ cháu Quang.
-
Vâng ạ!
-
Chị bình tĩnh nhé..! Các mẫu xét nghiệm
cho thấy cháu có khả năng bị u
xương ở giai đoạn đầu. Tất
nhiên chúng tôi cần làm vài xét nghiệm nữa để có khẳng định chính
thức. Bởi vậy chị đừng lo!
Minh
không thể ngồi vững trên ghế, người như muốn đổ vục xuống. Phải một
lát, sau khi nghe bác sỹ trấn an “cơ thể cháu khỏe. U mới phát triển
ở giai đoạn đầu. Có cháu cũng ca này, được điều trị tích cực, khám
lại kết quả khối U không còn”, cô
mới hồi được tâm trí.
Đưa
con từ bệnh viện trở về, buổi tối, ngồi một mình trong phòng , Minh
tắt ngọn đèn nê ông, bật đèn ngủ. Căn phòng tuy nhỏ, chỉ độ hơn chục
mét vuông thuê được của một hộ dân.
Mọi sinh hoạt của ba mẹ con đều khuôn tròn trong gian phòng này.
Ánh sáng của bóng đèn ngủ tỏa ra mờ mờ, khiến không gian có vẻ yên
tĩnh đến ảm đạm. Quang và em nó đang ngủ. Từ khi bố mẹ ly dị, bố đi bước nữa, chúng như mất đi sự tinh
nhanh, ngây thơ, thay vào đó là những hành vi bất thường, khuôn mặt
lúc nào cũng rầu rầu, trông thật tội nghiệp. Chị cảm thấy trống
vắng vô cùng. Không gian mờ ảo và
tiếng kêu của các loại côn trùng càng làm Minh cảm thấy quạnh quẽ.
Không bao giờ chị có thể nghĩ tới điều một mình nuôi dạy hai con,
với đồng lương eo hẹp, phải đương đầu với bao khó khăn trong cuộc
sống, và nhất là thằng bé đang
phải chống chọi với bệnh tật có thể cướp đi sinh mạng của nó. Lúc
này chúng cần sự chăm sóc ân cần của bố. Chị cần người chồng cùng chị gánh
vác, sẻ chia khó khăn này. Nhìn Quang ngủ, lòng chị dội nên tình cảm
thương xót con đến da diết. Chị
thầm nói:(mẹ sẽ làm tất cả những gì có thể để mang lại cuộc
sống cho con).
*
Hơn năm trời,
hàng tháng chị Minh đưa con tới bệnh viên trung ương hóa trị. Thằng bé
chẳng có một biểu hiện nào tỏ ra sợ sệt, ngoan ngoãn theo lời bác
sỹ thực hiện các động tác cần thiết trong lúc thực hiện hóa trị.
Sau vài lần hóa trị, tóc Quang rụng hết cả, đầu trọc lốc. Mỗi khi
nhìn con, lòng Minh lại sa xót. Càng ngày chị càng cảm thấy yêu
thương thằng bé. Con cái giờ là niềm vui sống của chị. Nó có mệnh
hệ gì, chắc chị không thể sống nổi….
Vào một
chiều, sau khi cùng con từ bệnh viện trở về, Minh vội ra cơ quan. Chiều nay chị cần hoàn
thiện một số báo cáo trình lãnh đạo phòng. Sau hơn hai giờ đồng hồ,
công việc hoàn tất, Minh mang báo cáo nộp trưởng phòng. Trở lại
phòng làm việc, gặp chị Thủy. Chị Thủy như vồ lấy Minh, nói:
-
Ngồi đây hẵng nào. Còn việc gì nữa mà
phải lo. Chị em trong phòng bấy
lâu nay vẫn đỡ đần cho em nhiều đấy. Ngồi đây chị em mình nói
chuyện.
Chị Thủy hỏi: thế
nào? Thằng bé khỏi chưa? Chị thấy nó đỡ nhiều đấy. Tóc nó giờ mọc
xanh ra.
Chị Minh: Vừa rồi đưa cháu lên khám ở Viện
K, các bác sỹ nói, kết quả xét nghiệm cho thấy khối U không phát
triển nữa. Tiếp tục điều trị. Sau
khi điều trị, vẫn phải theo dõi định kỳ ba tháng một
lần. Mừng thì có mừng nhưng vẫn
còn lo lắm.
-
Thế là được rồi. Nhiều trường hợp bị K
phát hiện sớm, chữa khỏi hẳn
đấy. Chị chia vui với mày! Thế Quyết nó có chăm con không.
Chị nghe nói chúng mày định làm lành với nhau.
-
Anh ấy
bận lắm. Em phải nhờ em gái trông cháu phụ giúp. Một mình em
không thể kham nổi. Vừa làm việc, vừa lo chữa chạy cho con, em
thật sự rất mệt mỏi- Minh nói.
Chị Thủy hỏi: thế
còn chuyện về với nhau? Chị cũng mừng. Liệu có thật không? Ở hoàn
cảnh của em, chị không bao giờ chấp nhận. Con rắn bao giờ cũng có nọc. Em cẩn thận hơn
mới được. Thà dứt ra hẳn, vết
thương nên da non. Còn hơn thoảng lại để nó tấy nên, mưng mủ.
Càng ngày càng thấy đau hơn.
-
Em cũng biết vậy. Nhưng với em. Chị ơi! Em
còn hai con với người ta.
Em muốn con em có một gia đình hoàn chỉnh . Nhìn những người
đàn bà cô đơn, em thấy sợ hãi - Minh
nói rồi tư lự nhớ tới những sự kiện gần đây, khi Quyết quay lại với
chị. Quyết nói : “Giờ đây anh đã
hiểu ra. Anh chỉ có một mình em thôi. Em đã vất vả vì anh, vì con anh. Em là người phụ nữ
tuyệt vời vừa xinh đẹp, vừa biết nhẫn nhịn, biết hy sinh tất cả vì
chồng con. Vậy mà anh có lúc không phải với em.” Chị đã run lên vì
sung sướng hạnh phúc. Vậy là vợ chồng chị lại như đũa có đôi. Thằng
Quang, con Trang lại có thể gọi bố ơi . Hàng ngày chúng sẽ được bố
đưa đón đi học, tắm giặt, dạy dỗ. Khuôn mặt chúng sẽ lại ánh nên
nét tươi vui, ngây thơ con trẻ.
Chị Thủy: thôi cũng
tùy em. Chị mong em toại nguyện.
Minh: Được thông tin, cháu nội
khỏi bệnh, em và Quyết về với nhau, Bố mẹ Quyết cũng mừng lắm. Ông
bà cho gọi chúng em về, dặn phải mang theo các cháu. Ông bà hớn hở ra
mặt, hối thúc các chúng em đi đăng
ký, tổ chức kết hôn. Lễ cưới sẽ lại được tổ chức với sự chứng kiến của gia đình bạn bè. Cứ nghĩ đến điều đó em vui sướng vô cùng, bước chân như đi trong chân không ấy.
Ấy vậy mà chị Thủy vẫn tỏ ý nghi hoặc.
Chị Thủy nhìn Minh ái ngại, thầm nhủ: thương thay cho con bé. Ôi! Thân
phận đàn bà nó thế. Dường như con bé vẫn rất yêu Quyết. Nó không dễ gì dứt ra được.
Tình yêu như cái mạng nhện. Con bé đang vướng vào đó, càng giãy dụa
càng bị quấn chặt, càng hy vọng, càng đau đớn, càng yêu, càng thù
hận. Chị Thủy biết, Quyết giờ không chỉ có Linh, còn người khác
nữa, nhưng không tiện nói ra.
*
Hôm nay khuôn mặt Minh
trở nên buồn bã đăm chiêu. Mắt vẫn dõi theo màn hình máy tính,
Minh nói như thốt lên: Chị Thủy ơi!
Em đau khổ lắm. Thốt ra những lời đó, chắc hẳn trái tim Minh đang
trải nghiệm sự đau đớn không cùng.
Lại có chuyện gì
à? Chị Thủy hỏi.
-
Vâng !
-
Chuyện thế nào?
-
Hắn không thực tâm quay trở về với mẹ con em. Ngay sau những lúc ôm ấp em, nói với em những lời yêu đương hắn lại đến với Linh,
có thể nói với Linh những lời tha thiết nóng bỏng. Em cả tin quá
phải không chị? Em đã gặp Linh thuyết phục đừng chạy theo Quyết nữa
mà phải tội. Thậm chí dọa nạt. Con bé thề thốt nọ kia, vậy mà vẫn
cứ lao vào như con thiêu thân. Ngoài Linh, Quyết còn có người khác nữa
chị ạ! Bọn trẻ ngày nay thật quá
liều lĩnh.
Chị đã nói rồi. Khi
người ta ăn cắp quả trứng gà, thì người ta có thể ăn cắp các thứ
khác. Không phải tất cả đàn ông đều vô trách nhiệm như thế. Nhưng bản
tính của họ tham lam em biết không. Đàn ông, nói thật nhé, trong cội
nguồn của giới sẵn có cái máu trăng hoa rồi. Chị là chị không tin
đàn ông đâu!
Minh đau xót nói: em
vẫn thấy có những người đàn ông
rất chung thủy, rất bao dung, trách nhiệm với gia đình. Nhìn cuộc
sống của các cặp vợ chồng hạnh phúc, em thèm khát vô cùng.
-
Cái giống ấy bây giờ khó kiếm quá-
Chị Thủy nói.
-
Em căm thù hắn chị ạ! Chỉ muốn băm hắn ra
thôi! Hắn làm khổ cả cuộc
đời em! Sao lại có thể có
người đàn ông như thế không biết? Em không muốn nhìn thấy hắn nữa,
nhưng không được. Cùng cơ quan với nhau. Chị tính.
Là vì em vẫn còn yêu hắn. Rõ là em vẫn còn
yêu hắn. Phụ nữ chúng minh là thế. Đúng là vụng dại đàn bà.
Nghe chị Thủy nói, Minh
lặng lẽ soát xét bản thân. Chị như tự thú. Ừ! Rõ ràng là mình vẫn
yêu hắn. Có yêu mới giận hắn, mới dễ chấp nhận hắn. Nhưng chị vẫn
khẳng định với Thủy: với hắn, tình yêu trong em đã chết rồi! Không
đời nào em yêu hắn nữa!
Hưng Yên 15 tháng 6 năm 2015