Truyện
ngắn của Hồ Ngọc Vinh
Khoa có khuôn mặt tròn, cái miệng
rộng, răng sún, má lúm đồng tiền, nước da trắng trắng mịn màng trông thật ngộ
nghĩnh, ngây thơ. Yến nhận thấy vẻ tinh anh trong ánh mắt con. Lâu nay, những
câu hỏi của con luôn làm Yến thấy thích
thú, thêm gần gũi và yêu thương con. Là
đứa trẻ thông minh, nó hỏi chị đủ chuyện. Có lần Khoa hỏi:
-Mẹ ơi! Tại sao con lại bé? Tại sao mẹ lại
lớn?
Yến trả lời con: Vì mẹ ăn hết nhiều bồ gạo của ông bà.
Khoa: Mai sau con có lớn như mẹ không?
Yến: Khi con ăn
hết mấy bồ gạo của mẹ.
Khoa: Mẹ Ơi! Trái đất tạo ra như thế nào?
Câu này thì Yến chịu con. Không biết trả lời sao để
con hiểu, chẳng lẽ lại nói với con những điều thằng bé chưa thể hiểu nổi như: trái
đất được tạo ra từ vụ nổ BIG BANG, hay chúa trời tạo ra trái đất. Nói thế nào
cũng không ổn. Yến đành nói:
-
Con có câu trả lời rồi à.
Khoa ngước nhìn mẹ dường như ngạc nhiên lắm với câu trả
lời này, nghĩ: đúng là người lớn, cái gì cũng biết, đôi khi thật khó hiểu.
Cũng có lúc Khoa không đồng ý với
câu trả lời của mẹ, nó đòi chị cắt nghĩa ngọn ngành, thậm chí có lúc còn có
những nhận xét bất ngờ sáng tạo kiến Yến rất kinh ngạc.
Bắt
đầu vào năm học mới, Yến sắm cho con cái quần bò mài, có yếm dải, cái áo bằng
vải cotton trắng. Trong bộ đồ mới này Khoa trông thật khôi ngô, đáng yêu. Sáng
nay chị đưa con đến trường. Khoa cầm tay
mẹ dung dăng, dung dẻ, đi lúc như chạy
kéo mẹ theo, lúc dừng lại nhìn ngó đâu đó, rõ ràng rất phấn khích. Hai mẹ con theo lối đi chính được lát bê tông ngang qua sân trường vào lớp. Lòng Yến tràn
ngập cảm xúc hạnh phúc và tự hào. Chị bất giác nhớ lại tuổi thơ. Ngày đầu tiên
tới lớp, mẹ Phương cũng đưa Yến đến trường. Yến ngượng ngịu, bẽn lẽn, xấu hổ
trước bạn bè mới. Yến nép vào bên mẹ, giấu mặt đi, e thẹn, khi mẹ nói chuyện
với cô giáo, khi cô giáo giới thiệu Yến với cả lớp. Vậy mà hơn hai chục năm đã
trôi qua. Mẹ Phương đã trở thành bà
ngoại và Yến tiếp nối những công việc của người mẹ đưa con đến lớp trong tâm
trạng hạnh phúc, vui vẻ hãnh diện bên
con.
Yến
làm công nhân trong một liên doanh sản xuất linh kiện điện tử của Nhật. Chồng
chị cũng làm ở khu công nghiệp PN A. Cả hai phải đi ca nên ít có thời gian rãnh
rỗi dành cho con. Lúc mới sinh Khoa, bà nội rồi bà ngoại thay nhau trông cháu
để vợ chồng Yến đi làm. Khi Khoa ba tuổi, Yến đưa con tới lớp mẫu giáo. Yến
chọn cho con trường Mẫu giáo ngay trong thị trấn gần với khu chung cư giá rẻ
nơi vợ chồng Yến đã mua theo hình thức trả góp và chuyển về đó ở. Yến muốn con
được sống với đúng với lứa tuổi, tự nhiên như những gì con suy nghĩ và mong
muốn, bởi ý thức được rằng lối giáo dục khiên cưỡng máy móc và sức ép quá lớn
sẽ làm méo mó tâm hồn trẻ, tạo những xung đột tâm lý không đáng có. Bởi thế khi
thấy trường lớp khang trang, đầy đủ các phương tiện cho trẻ chơi và các cô mẫu
giáo tận tâm, Yến yên tâm với sự lựa chọn của mình. Mặc dù có bà nội chăm sóc, nhưng có thời gian
Yến vẫn muốn tự mình đưa con đến lớp, bởi lẽ giản đơn muốn gần con, muốn con
nhận thức được tình cảm yêu thương, sự quan tâm vô cùng to lớn của mẹ với con.
Có lần cùng con tới lớp, Yến hỏi vui: Con có chơi với các bạn nữ không?
Khoa: không!.Vì các bạn nữ không
chơi với con.
Yến: Sao bạn nữ không chơi với con?
Khoa: vì con ngoan nên con không
chơi với các bạn nữ.
Câu trả lời của con làm Yến bật cười
vui. Yến nhìn con âu yếm nghĩ. Con thật thơ ngây
và hồn nhiên.
Năm nay Khoa vào lớp 2 mới được hơn
tháng, mỗi lần đưa con đi ra lớp Yến đều
được chứng kiến sự thay đổi trong con. Khoa bạo dạn hơn. Vài năm học mẫu giáo,
quen và vui đùa với bạn bè cùng trang lứa
đã giúp nó bớt vẻ e thẹn rụt rè. Thằng bé đã hòa vào bạn bè, dỡn đùa với
những trò chơi đu dây, cưỡi ngựa, lắp ráp Robot.vv. Trong cuộc chơi khuôn
mặt Khoa vui vẻ, rạng rỡ, hiếu động. Nó
cười khanh khách thật hồn nhiên. Hình ảnh này làm Yến rất an tâm, vui lòng. Tuy
nhiên điều làm Yến thú vị đó là có lần về quê nội sang muộn không kịp ăn sáng, Yến
cho Khoa ăn tạm cái bánh mì. Hai mẹ con ngồi trên ghế đá của trường. Bỗng có
một cô bé trong bộ váy xếp tầng màu trắng tươi xinh, nhí nhảnh cứ ra ra vào vào gọi Khoa: ăn xong chưa còn vào lớp. Con bé ngó nghiêng, đợi Khoa ăn hết bánh mì rồi ra cầm tay lôi vào
lớp. Lần thứ hai Khoa đi học muộn, cô bé
ấy ngóng ra ý nói nhanh lên vào lớp
không muộn. Rất nhiều lần nữa Yến không
nhớ.
Hôm nay trời mưa tầm tã Yến và con
vừa bỏ được chiếc áo mưa xuống đã có hai bé gái chạy lại. Môt bé nhanh nhảu nói:
vào lớp ngay đi không muộn bây giờ! Bé gái khác nói: đưa tớ cầm cặp sách cho. Khoa
dùng tay phủi đầu, miệng nói: ướt hết cả đầu rồi. Yến chỉ biết cười. Sau buổi
học, Yến đón con ở cổng trường. Nhìn thấy mẹ, Khoa chạy nhanh ra cổng, ôm lấy
mẹ. Yến cúi người âu yếm kéo quần áo của con cho ngay ngắn. Chị hỏi:
-
Sao
các bạn ấy quan tâm đến con vậy?
-
Con
vui vẻ, con hiền chứ sao nữa- Khoa nói.
Yến mỉm cười nghĩ: nhanh thật! Rồi
sau này con trai sẽ có những người bạn thân của mình. Không biết mẹ còn phải là
người để con chia sẻ mọi câu chuyện nữa không? Nhìn các con trẻ tươi xinh trên vai lủng lẳng cặp sách, hồn
nhiên và vô tư đang ùa ra cổng với bố mẹ chúng, bất giác chị thốt lên: Ôi! Các con! Thật đúng là tuổi thần
tiên. Chị nhắc con ngồi ngay ngắn rồi
khởi động xe, cho xe rẽ vào con đường nhựa mới trải của thị trấn. Chiều đã về,
phố xá đông người sau tan tầm. Bầy sẻ ríu rít tụ họp trên tán những cây hoa
sữa. Mùi hoa sữa bắt đầu phảng phất tỏa lan dìu dịu trong không gian. Bên con Yến
cảm thấy thật vui, lòng tràn ngập cảm xúc hạnh phúc.
Hưng Yên tháng 10 năm 2017
0 nhận xét:
Đăng nhận xét