Truyện ngắn của Hồ Ngọc Vinh
Ông Phước rút ghim, mở cửa lồng. Con Sáo vẫn nhảy nhót từ
góc nọ, sang góc kia, dường như đã quen với khoảng không chật hẹp và
thức ăn do ông Phước hàng ngày thả vào trong những chiếc khay. Con Sáo
ngó nghiêng nhìn bàn tay ông, nhìn ông bằng ánh mắt trong trẻo , thơ
ngây.
Con Sáo này ông Phước đã nuôi từ vài ba năm nay, từ lúc nó
còn nhỏ, lông ống mới nhú trên
cánh. Một thợ săn bắn chim trong làng đã rình bắn được chim bố, chim
mẹ, phá tổ, nhặt được mấy Sáo non, đem về nuôi. Lũ chim non ngơ ngác,
sợ hãi nép mình vào nhau trong chiếc hộp bằng nhôm, luôn miệng kêu khe
khẽ chích…chinh…chích….chinh..Được vài ngày trừ con Sáo này, lũ Sáo
non khác chết cả. Ông Phước xin nó
mang về nuôi dưỡng. Ông bắt sâu, bắt châu chấu, tìm chuối tây, hàng
ngày bón cho Sáo. Con Sáo hồi lại, chẳng mấy chốc lông cánh chắp
khấu, bay nhảy trong chiếc lồng bằng nan mây dành riêng cho nó. Ông dạy
Sáo tiếng người. Sáo bắt chước nhanh lắm. Mỗi khi có khách vào nhà,
nó cất tiếng: Phước ơi! Có khách.
Phước ơi ! Có khách. Khách vào ,
chào khách..!.
Ông Phước nuôi nhiều loại chim, nhưng với con Sáo này ông cảm
thấy vô cùng thân thương. Tình cảm hệt như cha với con vậy. Ông có thể
giao cảm với nó, trìu mến, săn sóc nó, sa xót đau mỗi khi nó đau
chân.
Ông Phước Kiên nhẫn đợi. Lát sau, Sáo nhảy tới gần cửa lồng,
ngó nghiêng ra ngoài ô cửa, nhìn ông
Phước, do dự, rồi chui khỏi lồng , bay đậu trên cành cây trứng cá
trước nhà.
Ông Phước nhìn theo con Sáo, đôi mắt tỏ ra quyến luyến, trong lòng
bỗng trở nên nhẹ nhõm lạ thường.
Sáo sà xuống, đậu trên vai ông, nhẹ nhẹ kêu: Phước!...Phước..
Ông Phước nhẹ nhàng đặt bàn tay lên lớp lông dày mịn màng của nó,
cảm xúc yêu thương tràn ngập trong lòng. Dường như Sáo cũng có cảm giác đó. Nó nghiêng cái
mỏ, nghiêng ánh mắt, chớp chớp, rồi cúi xuống rỉa rỉa vào mấy ngón
chân, rỉa rỉa vào bờ vai ông.
Ông Phước: Bay đi! Bay đi! Mặc dù Phước đã quen với tiếng Sáo
hót Phước ơi! Phước ơi! Với Phước, Sáo không đơn thuần là chú chim, mà
là một phần của đời sống tình cảm. Nhưng thôi! Hãy trở về với thiên
nhiên, với tự nhiên, với loài, sinh con đẻ cái thật nhiều. Thật
nhiều! Hãy bay đi! Bay đi!
Dường như Sáo không nỡ xa ông. Sáo bay lên đậu ở cành cây
trứng cá,ngó nghiêng, rồi lại bay xuống, sà vào vai ông, lượn quanh
ông.
Ông Phước nhìn theo Sáo quả quyết khích lệ: Hãy bay đi tới
những chân trời Sáo muốn! Trở về với đàn, với loài! Sinh nở thật
nhiều. Ông nẹp lại cửa lồng, đi nhanh vào nhà, lát sau mới trở ra
sân. Ông ngước nhìn quanh, đôi mắt sục sạo trên bầu trời, những lùm
cây quanh đó như muốn tìm lại Sáo. Không thấy Sáo đâu nữa. Ông cảm
thấy như vừa mất đi một vật gì đó rất quý, nhưng trong lòng thấy
nhẹ bỗng như đã làm việc gì có ý nghĩa cho đời.
Ông ngồi xuống bên chiếc bàn trà, rót lưng chén, đưa miệng
nhấm nháp. Chè thơm, vị đậm đọng lại ngòn ngọt trên lưỡi, trong
miệng. Ông nhìn những chiếc lồng chim, hồi tưởng lại những ký ức xa
xôi, nhưng như vừa mới xảy ra .
Ngày trước, làng quê chủ yếu là những nếp nhà tranh lẩn
khuất dưới những khu vườn xanh mát bóng cây, bười , nhãn, na, khế,
cam….vv. Nhà này ngăn cách nhà kia bởi những hàng rào dâm bụt, rào
mây, hoặc ô rô. Những khu vườn đầy tiếng chim. Sáng sớm, khi mặt trời vừa ló rạng, chim
chóc trong các khu vườn hót vang chào mừng ngày mới tươi vui, rộn rã,
gợi lên cảm xúc thanh bình, thanh thoát trong lòng người. Chiều đến,
lũ cò trắng, cò lửa về đậu trên những khóm tre, cả đêm chúng kêu
cò…cò..cò hệt như họp chợ. Ông
nhớ độ cuối thu, những đàn chim từ phương bắc bay qua làng theo
hình mũi tên về phương nam tránh rét, nhớ những đàn giang, mòng két
hàng ngàn con đậu bên diền bồng bềnh, bồng bềnh trên mặt sông vào độ
xuân về.
Để bắt chim ông dắt lên người những cành lá, ngồi hàng giờ
trên cây kiên nhẫn chờ lũ chim đến, nhón bắt về nuôi. Ông tự tay vót
nan tre, nan mây, gác lên bếp. Khi chúng ngấm khói trở nên óng vàng, ông ngồi tỉ mẩn đan những chiếc lồng. Lồng ông
đan có đủ kích cỡ, dành cho các loài chim khác nhau. Có chiếc nhỏ
chỉ bằng chiếc ấm tích. Có chiếc to gấp rưỡi cái nơm. Điểm chung ở
chúng là nét mềm mại cong xuôn đều từ trên xuống dưới đáy lồng và
màu sắc vàng nâu óng chuốt. Ông làm những chiếc lồng chim không chỉ
với sự khéo tay hay mắt, còn bằng tình cảm thân thương dành cho thiên
nhiên, dành cho lũ chim nuôi. Ông đã nuôi nhiều loại chim: Sẻ, Chào mào
các loại, Chích chòe, Sáo, Khuyên.vv. Ngày ngày, ông tranh thủ bắt
sâu, châu chấu.. mang về làm thức ăn cho chim, dành những quả chuối tây
vàng óng thơm phức cho nó. Có buổi đi làm đồng, ông mang theo chiếc
lồng chim Sáo, dùng vải che lồng, để lồng ở đầu bờ, không quên đặt
sẵn trong những chiếc khay nhỏ, chuối, cào cào rồi nước uống. Kết
thúc buổi cày, ông xách
lồng về nhà. Với ông tiếng chim hót như những bản nhạc ríu
rít của cuộc sống, tươi vui, sống động,
gợi trong lòng người cảm xúc thanh thoát, sảng khoái, tĩnh tại, vợi
đi những mệt nhọc toan tính thường ngày.
Đã mấy năm nay rồi, những chiếc lồng trong khu vườn nhà ông
Phước vắng bóng chim. Chủ yếu là lồng không. Con Sáo ông vừa phóng
sinh là con chim cuối cùng ông nuôi trong lồng. Ông tự nhủ với lòng
mình như vậy.
Lâu lâu tôi về thăm ông. Bên chiếc bàn trà, ông Phước nói với
tôi: Giờ ít chim chóc lắm.
Tôi nói:
-
Cũng không ít lắm đâu!
-
Ít đi nhiều chứ. Chỉ có những người như
chúng tôi mới thấy được điều
đó. Bây giờ là thời buổi của bê tông, của đô thị. Tỷ lệ che
phủ bởi cây xanh mỗi ngày một ít đi. Người ta trồng cây chủ yếu với
mục đích kinh tế, những loại cây ngắn ngày, sớm cỗi.
-
Điều ấy cũng đúng- Tôi nói- Nhưng cũng phần
vì lo lối săn bắt tận diệt
của con người.
Ông Phước nói bằng giọng trầm buồn: Giờ con người lạm dụng
thuốc trừ sâu, thuốc kích thích tăng trưởng trong trồng trọt , chăn
nuôi. Chim ăn sâu trúng độc, chết. Và
rồi lại nhiều sâu. Tệ hơn nữa là con người săn chim bằng đủ kỹ
thuật.
-
Ông muốn nói tới cách người ta thu âm
tiếng chim trống- mái, phát lại
để dụ chim vào bẫy- Tôi nói.
-
Đấy cũng chỉ là một chiêu trò thôi. Người
ta dùng lưới bắt chim, dùng
keo dính bẫy chim, dùng súng bắn chim cả ngày lẫn đêm. Ông
Phước buồn rầu nói.
Tôi nói:
-
Ông nói đúng. Dịp này các loài chim trong
khu vực mỗi ngày một ít đi
không thấy chèo bẻo, bạc má và những con bói cá treo minh
trên không soi cá.
Ông Phước:
-
Mỗi ngày có hàng chục lượt người đi xe
máy, thậm chí đi ô tô về bắn
chim ở khu đầm ngoài. Họ mặc quần áo rằn ri, mỗi người một
khẩu. Ai nấy béo núc, hổ ăn không hết thịt họ. Họ quần thảo cả ngày, thấy chim nào
cũng bắn. Nói đến đấy, ông Phước nhìn những chiếc lồng chim treo trên
mái, trong chái nhà, ngoài vườn. Theo ánh mắt ông, tôi chỉ thấy những
chiếc lồng không im lìm.
Buổi tối đó giấc mơ kéo ông Phước vào thế kỷ sau. Thế giới
chỉ còn lại một loài động vật trông giống khỉ, song không phải khỉ,
cũng chẳng phải vượn, mắt sâu trũng đỏ lừ, mi mắt cũng đỏ, lông mày
rậm, mình mẩy, tay chân đầy lông lá, hai hàm răng dài nhọn trắng ởn.
Loài động vật này phàm ăn và tàn ác ghê gớm. Chúng đã ăn hết các
loài trong tự nhiên và giờ đây để tồn tại, chúng ăn thịt đồng loại.
Tỉnh dậy ông Phước bàng hoàng sợ hãi. Sáng sau, khi tỉnh
dậy, việc làm đầu tiên của ông là tháo những chiếc lồng xuống,
đập bẹp hết.
Bỗng con Sáo mới được phóng sinh ngày nào bay về. Nó bay
quanh rồi đậu vào vai ông cất tiếng hót: Phước..! Phước.
Hưng
Yên năm 2015
0 nhận xét:
Đăng nhận xét