Truyện ngắn của Nguyễn Văn Thích.
Nàng khuỵu xuống, những giọt nước mắt lăn qua khe mũi vào
môi mặn chát. Hoàng hôn chìm dần. Nàng sợ màn đêm, nhưng màn đêm cứ từ từ đến rồi
lại từ từ lấy đi những hy vọng
Ngày đầu, bế đứa con trên tay, cảm giác
hạnh phúc ngập tràn trong nàng. Chẳng bao lâu, chồng nàng được cơ quan cử đi
công tác ở nước ngoài, điều mà nhiều người mơ chẳng được. Bao nhiêu người đi nước
ngoài về đã giàu lên trông thấy Từ máy
móc, xe cộ đến những đồ sinh hoạt hàng ngày, cái gì cũng lịch sự đắt tiền mà ở
nước ta còn rất hiếm Ngày ấy đi nước
ngoài là một sự ưu đãi đặc biệt Người được chọn
trước tiên phải có lý lịch trong sạch Nàng chẳng hiểu những người như chồng
nàng đi nước ngoài làm việc gì mà ai cũng gửi về từng kiện
hàng lớn. Nàng không mong giàu có, chỉ khao khát một cuộc sống bình yên,
sau giờ làm việc. chồng đánh đàn, đọc thơ, nàng vỗ nhẹ vào lưng ru cho con ngủ.
Người ta cho nàng là lý thuyết, nàng cũng không phản đối. Nàng nghĩ ,sống cho
mình chứ cho ai mà phải tốn lời. Nghĩ vậy nhưng nàng không đủ bản lĩnh để làm
như vậy. Nghe theo chồng bao nhiêu thứ dành dụm từ ngày hai người cưới
nhau nàng đem bán hết, cả chiếc nhẫn cưới nàng cũng không giữ nổi
Hoàng đi rồi, nàng vò võ nuôi con, phấp
phỏng chờ đợi và hy vọng. Một năm, hai năm…hết thời hạn anh về Nhưng càng đợi càng chẳng thấy, nguồn an ủi
duy nhất còn lại của nàng là đứa con . Dẫu cuộc sống chưa đầy đủ nhưng nhìn đứa
con ngày một khôn lớn những lo toan, buồn phiền trong nàng cũng vợi đi. Cuộc sống
giá cứ bình lặng như thế nàng cũng đã bằng lòng
Bỗng một hôm đón con ở nhà trẻ về ,vừa ngả lưng xuống giường,
tận hưởng phút an nhàn sau một ngày làm lụng vất vả, nàng được người hàng xóm
sang đưa cho một bức điện (ngày ấy chưa có điện thoại). Mấy dòng chữ “Anh cần một
số tiền để làm ăn, em bán nhà đi, sau chúng mình sẽ làm lại” đập vào mắt nàng.
Đọc đi,đọc lại bức điện, nàng không tin và không muốn tin đấy là sự thật. Chao
ôi! Cái giây phút an nhàn cần thiết cho con người cũng không đến với nàng trọn
vẹn !
Đặt
nhẹ tờ giấy xuống giường nàng miên man suy nghĩ; Dù rằng với nàng ngôi nhà chỉ
là chỗ trú mưa, trú nắng, chỗ nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt nhọc nhưng lại
vô cùng quan trọng, bởi thiếu nó cuộc sống sẽ bấp bênh. Mỗi tối vào nhà ngồi
lên giường, bế con vào lòng, mọi cay đắng cuộc đời sẽ lánh xa. Vậy mà rồi đây
nàng phải xa nó. Nếu như chỉ một mình, nàng có thể sống đâu cũng được, đằng này
còn con với cả những ngày mai dài dằng dặc. Chưa đầy ba tuổi, nó đâu đáng phải
gánh chịu sự bất hạnh này, nhưng! nếu giữ lại, ở tận phương trời xa thăm thẳm
kia chồng nàng sẽ ra sao. Nàng ở quê có khó khăn còn người thân, anh em, bà
con, làng xóm giúp đỡ.Ở xứ người chồng nàng biết dựa vào đâu?
Nhìn đứa con bụ bẫm đang ngon giấc, nàng
nghĩ lúc này phải là lúc hạnh phúc nhất, vậy mà… nàng vẫn dằn vặt trong tính
toán, lo âu. Thương chồng, lo cho tương lai của con, hai điều người phụ nữ cần
có giờ đây thành hai đầu đòn cân, cứ
nâng bổng nàng lên lại nhấn chìm nàng xuống
Bế con về nhà mẹ đẻ, nàng thành người vô
gia cư. Cứ tối tối, hai mẹ con trong gian bếp lụp xụp, nhìn thái độ không bằng
lòng của anh trai,chị dâu, nàng muốn khóc. Từ ngày Hoàng đi nàng đã khóc nhiều,
giờ đâu còn nước mắt mà nhỏ xuống cho nó nhẹ lòng, may còn mẹ động viên an ủi,
nàng đã vượt qua
Gần hai năm, sống trong hoàn cảnh ấy, nàng
vẫn hi vọng một ngày Hoàng về, vợ chồng sẽ làm lại và nàng sẽ có một gia đình ấm
cúng ,hạnh phúc, nào ngờ nàng nhận được tin chồng nàng có vợ! Dẫu không muốn
nhưng nàng đâu có dửng dưng được với cái tin dữ ấy. Nàng tức tốc viết mấy lá
thư gửi cho chồng rồi chạy đi các nơi dò hỏi. Nhưng chờ mãi, chờ mãi… vẫn chẳng
thấy hồi âm, cùng những nguồn tin đáng tin cậy, điều không muốn trong nàng đã
thành sự thực! Cùng lúc mẹ nàng ốm nặng rồi qua đời, sóng gió lại đến với nàng
càng ngày càng dữ dội. Đêm đêm trong gian bế, nàng chỉ biết ôm con vào lòng.
Nhiều lúc không ngủ được, nàng ra sân ngồi ngửa mặt lên trời như muốn hỏi; trời
ơi! sao trời nghiệt ngã thế! Không một tiếng trả lời, bốn bề vẫn yên ả tĩnh mịch,
trời vẫn cao vời vợi màn đêm vẫn thăm thẳm, đặc quánh, dường như tất cả đều dửng
dưng với nàng
Từ ngày mẹ mất, nàng thui thủi sáng đi, chiều
về như một cái bóng, lại phải lo sống sao không để anh trai, chị dâu phật ý.Vậy
mà càng khéo léo bao nhiêu, càng thổi bùng ngọn lửa đã âm ỷ trong lòng anh
trai, chị dâu nàng bấy nhiêu . Hôm tuần mẹ, khi họ hàng về hết, chỉ còn ba người
lo dọn dẹp nhà cửa, anh trai bảo nàng ngồi xuống rồi nói :
- Từ
xưa đến giờ, chưa có người con gái nào đã có chồng, có con lại về nhà mẹ đẻ, cô
phải mau chóng thu xếp tìm nơi khác mà ở
- Dẫu biết sự việc này sớm muộn sẽ xảy
ra, nhưng nàng không tin nó đến lúc này. Vừa mất mẹ, vừa bị chồng ruồng bỏ, gia
tài lại khánh kiệt, ba cái mất mát ấy như một thứ ung nhọt quật ngã, chưa cho
nàng gượng dậy thì giờ đây lại bị chính anh trai người ruột thịt duy nhất của
mình đuổi đi Nàng khuỵu xuống , quỳ trước
mặt anh van xin
-Vẫn biết là như vậy, nhưng giờ em biết đi
đâu! anh chị thư thư cho em ít ngày. Vừa lúc ấy chị dâu ngồi cạnh chồng cất tiếng
-Đi đâu là việc của cô, cô đã ở đây mấy
nâm rồi còn ít ỏi gì!
-Anh chị không thương em xin hãy thương lấy
cháu, nó còn bé lắm…Nàng định nói thêm nữa nhưng cổ họng cứ nghẹn lại.
Ôm con vào lòng, ruột gan nàng rối như tơ
vò. Nhìn giấc ngủ bình thản của con, lòng nàng như có muối sát. Nàng định ở lại
cho đến sáng, nhưng có qua một đêm, thậm chí vài đêm cũng chẳng để làm gì. Càng
ở lại, nỗi đau càng tích nén, để rồi bùng phát lớn hơn. Thu dọn đồ đạc vào chiếc
bao tải nàng ôm con bước ra ngoài . Màn đêm xuống, không gian như miệng của một
con quái vật đang há, cứ muốn nuốt lấy nàng. Đi đâu, làm gì? Câu hỏi từ lâu vẫn
ám ảnh, như một sự đánh đố, cho đến giờ nàng vẫn chưa tìm ra lời giải. Không
còn làm chủ được bước đi của mình, nàng loạng choạng chìm vào màn đêm đặc sánh
Dòng sông ôi! dòng sông. Nàng tần ngần đứng
trên bờ sông rồi bước lên cầu. Chiếc cầu, dòng sông, bao kỷ niệm thời ấu thơ,
nàng làm sao quên được. Những đêm hiu hiu gió, ánh trăng xuyên qua bụi tre ngà rắc lên đầu nàng một thứ hoa bàng
bạc. Ngồi bên Hoàng, nhặt từng chiếc lá tre rụng thả xuống dòng nước trong veo,
nàng bảo
- Chiếc lá như
cuộc đời hay như con thuyền chở chúng mình đến vô tận. Hoàng không trả lời mà
ôm chặt nàng vào lòng. Lúc này nàng cảm thấy tình yêu như một chất keo đã kết dính hai người thành một khối bền vững
không gì có thể phá vỡ. Vậy mà hôm nay, trong mắt nàng dòng sông lại đen kịt
như màn đêm. Bao nhiêu lời thề ước đã chìm sâu dưới đáy
Có tiếng vạc lẻ loi phía cuối nguồn, một
luồng gió từ chân trời trước mặt thổi về , nàng rùng mình ớn lạnh. Nhìn xuống
dòng sông, nàng tuyệt vọng định bụng sẽ thả trôi cuộc đời.Vừa lúc ấy đứa con được
ủ ấm trên tay cựa quậy, nàng bừng tỉnh vỗ nhẹ vào lưng con
-Ngủ đi con, mẹ biết làm sao bây giờ ! Như
thấu hiểu nỗi khổ của mẹ, đứa bé nằm im
Nàng ngồi bệt xuống, tựa lưng vào thành cầu. Trên trời , một vì sao đơn
độc, ánh sáng xuyên qua nhiều lớp sương mù đọng vào cặp mắt phờ phạc, mệt mỏi của
nàng. Người ta bảo đây là ngôi sao tình yêu, thường ngày dịu dàng và trong suốt
như cặp mắt của nàng Tiên cá, hôm nay nàng thấy chói chang, lạnh lẽo. Dưới chân
dòng sông đang êm ả chảy, một lần nữa nó lại như trêu ngươi trước định mệnh của
nàng. Gượng dậy định lấy tấm chăn trong bao tải ủ kín cho con, nhưng cho ôi! một
sức nặng vô hình cứ đè chặt lấy nàng .Nàng mở mắt chẳng thấy gì, chỉ màn đêm
mênh mông vô định. Nàng sợ hãi, hoảng loạn. Trong cơn hoảng loạn, nàng như thấy
một con quái vật đen ngòm đang nhe bộ răng khổng lồ cũng đen ngòm cắn vào thân
thể. Nàng rú lên một tiếng rồi nằm vật xuống mê man bất tỉnh
Đã
thành thói quen, cứ mỗi đêm khi mà lần đầu con gà cất lên tiếng gáy, Sẫm
đã tỉnh dậy rít một điếu thuốc lào rồi
đi vòng quanh làng .Thực ra tên khai sinh của Sẫm là Khỏe, nhưng vì nước da
đen, nên ban đầu người ta gọi anh là Khỏe Sẫm sau rút ngắn thành Sẫm. Sẫm không
lấy làm khó chịu mà còn cho rằng tên ấy đúng với con người anh.
Sẫm sinh trong một gia đình mang nặng lễ
giáo phong kiến . Ông nội là một cụ đồ nho, bố anh tuy không tiếp cận được vốn
chữ nghĩa mà người cha để lại nhưng lối sống vẫn bị dập khuôn Sẫm đã có vợ và một đứa con gái. Năm mười lăm
tuổi, theo một lời nguyền từ hơn chục năm trước, bố Sẫm đã ép Sẫm lấy một cô
gái thôn bên hơn mình hai tuổi . Cô gái ấy là con một người có quyền thế được
cha mẹ nuông chiều. Do ảnh hưởng của cách sống quyền thế cô thích sai bảo và
thích người khác phải làm theo ý của mình, Về với Sẫm cô vẫn sống như vậy, lúc
có con tính ấy thể hiện càng rõ rệt. Nhiều lần Sẫm khuyên bảo nhưng cô ta không
những không thay đổi mà còn cho rằng Sẫm đã lăng mạ và xúc phạm đến danh dự nhà
cô . Một lần Sẫm đi chơi với một người bạn
vừa về đến nhà đã bị cô ta mắng như té nước vào mặt Ở cái tuổi vừa cởi chiếc khăn quàng đỏ trên cổ ra, nửa thanh niên thì ít , nửa
thiếu nhi thì nhiều Sẫm đâu biết sự đời vậy mà đã phải làm một người đàn ông thưc sự. Có vợ
nhưng không có tình yêu thì đâu có hạnh phúc! Hiểu điều ấy nhưng Sẫm không hề
trách cứ ai, vẫn chịu thương, chịu khó
vun đắp mong sao gia đình được êm ấm
Một lần nhu thế ,vài lần như thế… Sẫm vẫn giấu kín sự bực tức trong
lòng. Mãi đến ngày đoạn tang bố, Sẫm mới quyết
định bỏ nhà ra đi.
Dựng một ngôi nhà tạm ở triền sông, làm
nhiều nghề để kiếm sống, tuy vất vả nhưng Sẫm hài lòng. Vốn có sức khỏe trời
phú, lại chịu khó, tằn tiện mấy năm trời, Sẫm đã dành dụm được một số tiền kha
khá, đủ để thay đổi cuôc sống. Nhưng cuộc sống có ý nghĩa gì khi không có tình
yêu, không có gia đình . Nhiều lúc nghĩ đến con Sẫm muốn quay về, cũng ngay lúc
đó hình ảnh một người vợ miễn cưỡng lại hiện ra
xua đi mọi điều tốt đẹp mà Sẫm hằng ấp ủ . Thà rằng cứ cô đơn còn hơn,
nghĩ vậy nhưng Sẫm vẫn khao khát có một tình yêu đích thực, một người đàn bà
thùy mị, biết sẻ chia , động viên nhau trong những lúc vui buồn. Thói quen của
Sẫm là thả bộ trên đường đê tận hưởng
cái êm ả , tinh khiết của buổi bình minh
Đang căng lồng ngực hít thở, Sẫm bỗng giật
mình, khi nghe thấy tiếng rú, sau đó là
tiếng khóc trẻ con. Linh tính báo cho anh biết có một sự chẳng lành. Theo hướng
phát ra từ thứ âm thanh rờn rợn ấy, Sẫm rảo bước nhanh hơn về phía chiếc cầu
Tỉnh, dậy thấy mình nằm trên giường của một
căn nhà, nàng ngơ ngác nhin xung quanh .Căn
phòng vắng lặng, phía cừa một người đàn ông đang gục đầu lên ghế ngủ Chẳng hiểu sự tình, nàng khe khẽ cất tiếng
-Tôi đang ở đâu?
Người đàn ông tỉnh dậy
-Cô đã tỉnh, thế là mừng rồi Sẫm kể cho nàng nghe về sự việc xảy ra lúc rạng
sáng
-Xin lỗi! Tôi không còn cách nào khác, nên
mới đưa cô về đây..Mong cô đừng hiểu lầm .Nàng nhìn về phía người đàn ông với một
thái độ khó hiểu
-Sao anh lại cứu tôi?
-Gặp cảnh ấy vào địa vị người khác cũng sẽ
làm như tôi! .
Nàng tò mò nhìn Sẫm, rồi quay về phía con cất
tiếng rất nhỏ như chỉ để nói với chính
mình
-Trời ơi! sao không để tôi chết! Nàng định
ngồi đậy nhưng toàn thân ê ẩm mệt mỏi. Đưa cặp mắt lờ đờ nhìn về phía cửa, nàng
không tin đây là sự thật. Ôi! cái sự thật nghiệt ngă, nàng muốn trốn tránh mà
nó cứ theo đuổi, để rồi nàng lại phải đối mặt.
Nàng không hình dung được ngày mai
ra sao nhưng cảm nhận sẽ đầy sóng gió. Nàng không chỉ phải đối phó với
búa dìu dư luận, mà còn phải lo cho miếng cơm, manh áo thường ngày. Cứ tưởng
nàng sẽ chết hoăc ít ra cũng phó mặc cuộc đời cho số phận nhưng cái chết vẫn
chưa đến, nghĩa là sự nghiệt ngã của đời
còn đeo bám . Quay mặt về phía Sẫm, nàng nói
-Anh cứu được tôi một ngày, còn cả đời thì
sao? Vẫn thái độ không hề khéo léo, Sẫm đáp
-Tôi không biết tính xa, nhưng nếu đồng ý cô
cứ ở đây, ban ngày tôi đi làm, tối về kê thêm một tấm ván, tôi sẽ nghỉ ở đó, bằng
không ít ngày cô lại sức rồi hãy liệu
Như người đang chơi vơi giữa dòng xoáy dữ dội,
túm được một cái cọc, nàng cố gượng giữ lấy để
những con sóng chẳng thể đẩy xa . Bên ngoài mặt trời đã lên cao, vài tia
nắng yếu ớt lọt qua các kẽ hở đậu lại chỗ nàng nằm, nàng thấy ấm áp hơn
.Ngày ngày Sẫm đi làm, nàng ở nhà chăm con,
cơm nước. Bữa tối, thêm người, không khí gia đình thật sự như lại đến với nàng
.Hơn tháng trời cứ bình lặng trôi qua như thế rồi cái gì đến cũng đến . Tin
nàng về ở với Sẫm nhanh chóng truyền xa . Ở đâu, gặp ai, nàng cũng bị dè bỉu,
thậm chí có người còn tỏ ra khinh bỉ. Những lời dị nghị bay đến tai nàng. Nhiều
lần cả chính quyền địa phương rồi vợ Sẫm đến de dọa, quấy phá nhưng họ đã vượt
qua .
Thời gian vết thương lành lại, dư luận cũng lắng dần, dẫu nỗi đau còn âm ỷ, nhưng cuộc
đời đã có chút ý nghĩa với nàng. Buổi sáng Sẫm đi làm trước, nàng bón cơm, gửi
con rồi cũng hòa vào dòng chảy hối hả của ngày
Gần năm năm trôi qua, một đêm trời trở gió,
những đợt gió tù phương Bắc xô tới gõ ào ào trên mái tôn. Rồi mưa, đầu mùa đông
mưa không dữ dội, nhưng cái lạnh thì da diết .Cái lạnh của thời tiết, dường như
cũng làm tăng cái lạnh của cõi lòng .Nằm
bên con, nàng cảm thấy có gì như thôi
thúc, như trách móc, khiến nàng cứ day dứt không sao ngủ được. Từ ngày nàng về
đây, đã sống bên Sẫm tưởng như một cặp vợ chồng, vậy mà cả hai đều giữ một khoảng
cách cần thiết. Trong thâm tâm nàng biết Sẫm yêu nàng . Cái đòi hỏi của một người
đàn ông đang thời sung sức đâu dễ kiềm chế, vậy mà nàng không thấy một lời nói,
một hành động mang tính xàm xỡ, cợt nhả. Với nàng hẳn Sẫm phải tôn trọng lằm
Nàng đã làm gì để đáp lại điều ấy? Câu hỏi thật không dễ trả lời .Là đàn bà cũng đã từng được hưởng những phút
giây dịu ngọt, những tháng ngày ân ái,vuốt ve, nàng đâu phải gỗ đá mà không cảm
nhận được. Từ khi bị chồng phản bội, nàng sợ và khinh ghét đàn ông, mặc dù
trong lòng nàng, cái khao khát đích thực của một sự ân ái vẫn chưa giảm sút.
Nàng tung chăn vùng dậy rón rén bước tới chỗ Sẫm nằm
Nằm xuống bên cạnh Sẫm, nàng chẳng biết
nói gì, nghĩ mãi mới buông một câu mà sau đó nàng nhận ra là vô nghĩa
-Anh tốt với …nàng định nói mẹ con em, nghĩ
thế nào lại rút ngắn…với em nhiều quá
Ôm chặt nàng vào lòng, Sẫm hổn hển
-Từ lâu anh vẫn chờ đợi giây phút này. Như
sợ mất đi, Sẫm ghì chặt nàng hơn. Bên ngoài trời vẫn gió, những đợt gió càng
lúc càng dữ dội.
Dù không được luật pháp công nhận, những
ngày sau đó họ đã là của nhau. Sự đồng lòng là sức mạnh vượt lên tất cả
Hạnh phúc thật sự đến khi Sẫm bế con, đón
vợ về nhà. Ngồi cạnh vợ, nhìn con bú, Sẫm
thấy như trẻ ra, khỏe thêm. Mặc dù không có bà con, làng xóm đến chơi, nhưng niềm
vui vẫn đầy ắp. Hơn tháng ở nhà nuôi vợ đẻ, Sẫm làm tất cả mọi việc. Từ cơm nước,
giặt giũ đến quét sân, dọn dẹp nhà cửa, việc nào Sẫm làm cũng chu đáo. Nằm
trong nhà nhưng nàng vẫn để ý tất cả. Nàng thầm cảm ơn trời, cảm ơn số phận, cảm
ơn sự nghiệt ngã, cảm ơn cái đêm tuyệt vọng trên cầu đã cho nàng gặp Sẫm .
Nếu như không có cái lần Sẫm đến trụ sở Ủy
Ban Nhân Dân xã đăng ký khai sinh cho con thì những ngày này hạnh phúc đã trọn
vẹn. Ngồi đối diện với vị cán bộ hộ tịch của xã, Sẫm nói mãi…nói mãi mà tờ khai
sinh, những dòng về bố vẫn bị bỏ trống . Chao ôi Sẫm muốn làm bố, một người bố
tốt mà cũng chẳng được! Mặc dù hôm ấy trời rất đẹp, nắng nhẹ, gió hiu hiu,
nhưng trong lòng Sẫm cứ nặng trịch. Về đến nhà, cất tờ giấy khai sinh xong, Sẫm
nằm vật xuống cạnh vợ. Chẳng hỏi, nhưng nàng cũng đã đoán được phần nào. Quay về
phía chồng xoa xoa lên gò má đen thẫm, nàng nói
-Dầu sao nó cũng được sinh ra ở mảnh đất
này, nó là con của em, của anh, sự thật ấy ai cũng phải công nhận
Cũng như mọi đứa trẻ, con của nàng và Sẫm lớn
dần, nó đi mẫu giáo rồi đi học. Bốn người sống trong một căn nhà nhỏ, không thể
đáp ứng được nhu cầu học hành của con và sinh hoạt của gia đình . Có số tiền
dành dụm được từ hơn chục năm lao động, họ tính đến chuyên thay đổi chỗ ở. Nhiều
đêm hai vợ chồng thức đến khuya bàn bạc, cuối cùng họ quyết định chuộc lại căn
nhà mà nàng đã bán. Rất may người mua lại
ngày ấy là người bà con của nàng, nên thủ tục chỉ cần trao tay là xong.
Ngôi nhà ở cuối một ngõ cụt trông về hướng
Đông, trước cửa có một cây hoa lan và một
hồ nước , tuy nhỏ nhoi hơn mọi căn nhà nhưng lại mát mẻ, thoáng đãng. Ngồi
ở sân nhà, tầm mắt có thể phóng xa hơn, không bị các vật cản che khuất Người ta bảo rằng xưa…xưa lắm có một dòng
sông chảy đến đây, nước đổi chiều xoáy vào đất tạo thành một cái hồ. Lâu dần do
biến thiên của địa chất, dòng sông mất đi chỉ chiếc hồ còn lại. Tương truyền có một vị Hoàng hậu trong một
chuyến du ngoạn đã dừng lại ở bến sông quây rèm để tắm .
Sống trong căn nhà này, trước kia cứ mỗi
buổi sáng, nàng và Hoàng thường mang ghế ra cuối sân ngồi ngắm mặt trời lên .Đến
giờ làm việc, Hoàng đi, còn nàng vẫn ngồi, khi nào bóng nắng trải kín sân, nàng
mới đứng lên bắt đầu cho một ngày mới..Giờ thói quen ấy không được duy trì, tuy
nhiên nàng vẫn không sao quên được
Ít ngày sau Sẫm
ngã bệnh. Măc dù được nàng tận tâm chăm sóc, nhờ thầy thuốc đến nhà rồi đưa đi
bệnh viện nhưng di chứng thật nghiêm trọng. Giờ Sẫm phải nằm bất động, nếu
không sẽ nguy hại đến tính mạng. Một mình vừa chăm chồng, vừa nuôi con, lại phải
lo làm việc để đảm bảo cuộc sống hàng ngày, nàng gầy rộc đi, những nếp nhăn hằn
sâu hơn trong khóe mắt Thật là”Họa vô
đơn chí”,câu nói người xưa luôn nghiệm với nàng.
Hôm nay nghỉ sớm, bón cơm cho chồng xong,
trời vẫn còn nắng nhẹ, thấy trong lòng bâng khuâng một nỗi niềm khó tả, nàng
mang ghế ra ngồi phía cuối sân. Căn nhà vẫn thế, chiếc hồ vẫn thế, chỉ đàn cá
tung tăng bơi lội chẳng còn.. Không còn
cá đớp nước, mặt hồ yên lặng. Ngõ cụt cũng lặng yên như sự lặng yên vốn
có của nó. Thường thì mỗi lúc lặng yên, người ta hay nhớ về quá khứ. Có những
người nhờ quá. khứ mà lớn lên, để rồi lớn
lên lại bỏ quên quá khứ, còn nàng muốn
quên đi nhưng cái quá khứ đầy nghiệt ngã cứ lởn vởn bên nàng
Một luồng gió thổi nhẹ, đâu đây thoang thoảng
mùi hoa, có phải là hương của cây hoa lan trước nhà? Sao người ta bảo hoa lan không
hương mà chỉ có sắc khoe với nắng trời
Có tiếng xe máy ngoài đầu ngõ, tiếng nổ cứ
to dần, to dần, rồi chiếc xe ngoặt vào sân nhà nàng . Linh tính cho nàng biết
,một sự nghiệt ngă nữa lại đến
Dựng xe ở sân, mặc dù nàng đã biết, nhưng
người chủ xe máy vẫn tự giới thiệu
-Tôi là cán bộ Ủy Ban đến đây để thông báo
cho bà một tin, vừa rồi chúng tôi có nhận được lá đơn của ông Hoàng đòi chia
tài sản, trong đó có đất và ngôi nhà bà đang ở
-Vô lí! Nàng đáp. Nàng định giải thích về
chuyện bán nhà và chuộc lại của mình, nhưng nghĩ là thừa. Một khi sự thật đã
không được công nhận và bênh vực thì có nói ngàn lời cũng chẳng để làm gì
Không nhìn về phía nàng, vị cán bộ Ủy Ban
giải thích
-Thứ nhất việc mua bán đất đai của bà là
không hợp lệ. Thứ hai về pháp lí bà và ông Hoàng vẫn là vợ chồng, nên việc ông
Hoàng làm đơn đòi chia tài sản là đúng theo luật định. Nếu bà đồng ý, chúng tôi
sẽ cử một ban đến định giá tài sản và đo lại đất đai, bằng không chúng tôi sẽ gửi
đơn của ông Hoàng lên tòa án. Bà phải chịu mọi sự chi phí
. Nàng loạng choạng cố vịn vào thành ghế để
giũ cân bàng, một lúc lâu mới gượng dậy được
Mặt trời
tắt hẳn, khoảnh khắc chuyển giao giữa chiều và đêm còn đáng sợ hơn màn đêm . Nàng cứ ngồi lặng
như thế chẳng để ý đến thời gian. Khi cảm thấy lạnh lạnh, mới tỉnh dậy, nàng
nhìn về phía dòng sông..Ở đó có chiếc cầu và bụi tre ngà
Trên trời vì sao cô đơn đã mọc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét