Truyện ngắn của Hồ Ngọc Vinh
Anh Toàn khuôn mặt méo đi vì bực bội gằn giọng:
Lâu
nay anh không hề nghe tôi! Mọi việc cứ
thế anh làm không trao đổi với tôi, với mẹ anh một tiếng. Anh đang là công chức,
là người nhà nước vậy mà bỏ. Tưởng có việc gì hay hơn, hóa ra anh về theo quản
lý công trình cho cái thằng anh họ. Uổng công tôi cho anh ăn học, nhờ cậy bạn
bè lo cho anh công việc. Dù chỉ là đội trưởng của đội sản xuất nhưng công việc ấy khối người chạy chọt không được.
Chị
Toàn lắng nghe chuyện giữa hai bố con với tâm trạng lo lắng, giờ mới lên tiếng:
Thời buổi này, công việc khó khăn, người khôn của khó. Nhiều thanh niên học đại
học, trường này, trường nọ vẫn ở nhà chờ việc kia. Đi hết của này, cửa khác,
không quen thân, không có tiền, chẳng nơi nào nhận. Vậy mà là người nhà nước rồi,
còn rũ ra. Bây giờ thì làm sao?
Tiệp
nói: con nghĩ nhiều rồi. Được danh là
người nhà nước, hàng tháng đến kỳ lĩnh lương, chẳng phải lo nghĩ gì. Lại không
phải làm việc trực tiếp, quần áo lúc nào cũng bảnh chọe. Mơ ước của nhiều người.
Lương tuy thấp nhưng cứ đến kỳ nâng lương đều đặn, cuộc sống chẳng hề vất vả. Đấy
là suy nghĩ của bố mẹ. Thanh niên bọn con bây giờ khác. Bố mẹ cứ để vợ chồng chúng con vùng vẫy
một thời gian xem sao.
Anh Toàn mặt buồn rượi, thất vọng buông lời. Chúng tôi nói anh chị đâu
có nghe. Nhưng sau này đừng trách chúng
tôi không khuyên bảo.
*
Thằng Tiệp chưa bao giờ nghe lời
tôi- Ông Toàn tâm sự với vợ.
Bà Toàn nói: hai bố con hễ cứ nói chuyện với nhau là to tiếng. Ông không thể bình tĩnh được
ư. Nó đã lớn, có vợ có con. Chuyện gì
cũng phải từ từ.
ÔngToàn: Ngay từ lúc nó mười bốn,
mười năm tuổi, tôi đã dần hiểu con trai càng ngày càng khác xa tôi về suy nghĩ,
nếp sống. Nó sống thiên về cảm xúc, thích gì làm nấy, a dua với bạn bè, thiếu
lý trí. Lối sống ấy là lối sống được chăng hay chớ, sốc nổi, hay bị lôi kéo, rất
dễ đổ vỡ.
Ông nghĩ quá nhiều rồi. Khôn đâu
đến trẻ, khỏe đâu đến già. Ít nhiều nó là con ông mang trong mình dòng máu của ông. Làm sao nó có thể hư hỏng như ông
nghĩ.
Vợ chồng Ông Toàn tâm sự với nhau
hồi lâu, sau khi vợ chồng Tiệp xin phép về gia đình bên vợ rồi từ đó về nhà trọ
gần cơ quan của Vợ Tiệp ( Loan con dâu ông). Chiều dần buông. Nắng nhạt dần. Đã
bắt đầu có gió. Những cơn gió nồm nam mang hơi nước xua đi không khí oi nực của những ngày cuối
hè. Bà Toàn đã ra chợ làng, như thường lệ.
Còn lại một mình trong căn nhà vắng
vẻ, bỗng chốc kỷ niệm những năm tháng ông bà còn dạy học ở Sơn La ùa tới làm
ông như rơi vào khoảng không lãng
đãng xao xuyến, bồi hồi. Mới đây thôi mà
hơn gần hai chục năm đã trôi qua.
Tốt nghiệp sư phạm, Toàn được điều
động công tác ở một trường THHCS thuộc huyện miền núi giáp biên giới. Giáo viên
của trường chừng chục người hầu hết là người miền xuôi. Có người đã chục năm
công tác ở vùng hẻo lánh này. Khu tập thể
của giáo viên được dựng tạm bằng các loại cây rừng. Hóp chẻ dùng đan liếp. Xoan
dùng làm cột. Mái lán được lợp bằng cỏ
tranh. Khu tập thể nằm cheo leo trên lưng núi. Gần ngay khu tập thể của trường
là mấy dãy lán được dùng làm phòng học, nằm trên một khu đất phẳng hiếm hoi giữa
lòng thung. Gió ngàn mùa đông cũng như mùa hè thổi ào ạt vào phòng.
Từ trường đi các bản rất xa, về thị trấn huyện
càng xa. Học sinh mỗi lớp hơn chục em. Đôi khi các em được ghép lớp để học. Thầy,
cô cùng lúc dạy các nhóm lớp khác nhau trong cùng phòng. Lớp học cứ thua thớt dần.
Cha mẹ các em không muốn cho con đến lớp. Các em ở nhà chăn trâu bò, đi rừng. Học
cái chữ đã khó nhưng cũng chẳng làm gì. Toàn cùng mấy giáo viên lội suối, băng rừng có lúc đi gần hai chục km
đến từng nhà vận động bàn con dân bản cho con em đến trường. Vào dịp cuối tuần,
họ rủ nhau đi chợ huyện. Đường từ trường đến chợ hơn ba chục km ngoằn nghèo như
những lối mòn cheo leo vắt vẻo trên lưng chừng núi. Mỗi lần đi chợ huyện họ mua
mắm , muối, cá khô tép khô để dành cho hàng chục ngày sau. Toàn quen Loan trong
những ngày ấy. Vốn cùng quê, cùng cảnh ngộ nên họ nhanh chóng yêu nhau.
Toàn nhớ lại những mùa đông rét
buốt. Sương đóng băng trên lá cây. Hơi thở cũng đóng băng. Vào đêm, trời càng lạnh,
gió thổi rít ào ào, gió hú qua sườn núi.
Bếp lửa tàn. Với cái chăn bông mỏng cũ kỹ, mấy đứa nằm bên nhau chờ trời sáng. Với
Toàn dẫu gian khổ những đó là những ngày tháng anh có được nhiều niềm vui bởi
được sống cho lý tưởng trồng người. Sau mỗi khó khăn là sự lạc quan, là tiếng hát. Đặc biệt hơn những lúc lội suối,
băng qua hàng vài chục km đường rừng để đến với Loan, những chiều thứ bảy, hoặc
sáng chủ nhật. Họ ở bên nhau, yên lặng lắng nghe tiếng chim hót, tiêng con suối
chảy róc rách, róc rách dưới khe núi. Anh bóc măng tươi cho Loan luộc thay rau…..
Sau khi kết hôn, Loan chuyển về
công tác cùng trường.. Tiệp được sinh ở miền núi nơi vợ chồng Toàn công tác. Đó
là vào một buổi sáng cuối xuân, mưa rừng rả rích. Bầu trời xám xịt nặng như
chì. Loan nói: anh Toàn. Bụng em đau quá! Có lẽ em sắp ở cữ. Toàn cuống quít gọi
đồng nghiệp. Họ dùng võng đưa Loan vượt hơn chục km đường rừng quanh co mới tới
được trạm xa. Gần tiếng đồng hồ sau thì thằng Tiệp chào đời…
Toàn đặt nhiều kỳ vọng vào con,
mong con thành tài làm rạng danh gia đinh, nên ngay từ lúc Tiệp còn nhỏ, nuôi dạy
nó bằng sự khắt khe, khuôn mẫu. Toàn bắt tay con tô từng nét chữ, sớm dạy con
làm toán, dõi theo từng bước đi, hành vi, từng câu nói của con để uốn nắn, hài
lòng nhận thấy con rất thông minh, trí nhớ tốt, tiếp thu nhanh. Vợ chồng dạy học
ở miền núi quãng hai chục năm.. sau chuyển về quê. Nhiều năm liền Toàn làm hiệu
trưởng trường THCS xã Toàn Thắng, xây dựng trường thành trường chuẩn quốc gia.
Dù vừa dạy học vừa làm công tác quản lý rất bận, nhưng chưa
lúc nào Toàn sao nhãng việc dạy con. Có
điều từ lúc Tiệp mười bốn, mười năm tuổi
Toàn nhận thấy, con trai càng ngày càng xa mình. Có những biểu hiện xung đột cha và con. Thằng bé dường như bỏ ngoài tai, những
gì Toàn răn dạy. Nói gì nó cũng vâng, nhưng không bao giờ làm theo ý bố. Chưa
bao giờ nó có ý thức làm vui lòng cha, thậm chí biểu lộ thái độ phản kháng. Toàn
lo lắng lắm. Những lúc chỉ có hai vợ chồng, Toàn tâm sự với vợ: Giờ nó không
nghe tôi nữa. Mẹ nó tìm cách tiếp cận
con. Mẹ con chuyện trò, để bảo ban nó. Chị Toàn: Anh học tâm lý rồi, phải biết
chứ. Tuổi nó là tuổi. bùng nổ, xung đột, muốn tỏ ra người lớn. Cha với con làm
sao có mâu thuẫn. Vài năm nữa, sẽ khác. Anh yên tâm. Em sẽ lựa lời nói với con.
Ngần ấy năm công tác, Toàn không
phải hổ thẹn với lòng mình. Anh giữ mình liêm khiết, quan tâm tới đồng nghiệp,
giữ hòa khí để đoàn kết với mọi người. Với anh tiếng “ Thầy” mới trọng thị, cao
quí làm sao, bởi nhà giáo thổi vào tâm hồn trẻ thơ tình yêu cuộc sống, đem tới
cho trẻ tri thức và năng lực chẳng khác nào bà
mụ thổi linh hồn vào bức tượng bằng đất sét để có được con người, mặt
khác khi tri thức được lĩnh hội thì đó là khai sáng, sự thức tỉnh. Tiếng thầy mới
cao quí làm sao.
Ngày Tiệp học hết cấp ba. Anh
Toàn nói với con: con có thể thi vào trường sư phạm. Con có năng khiếu về văn,
học sư phạm văn cũng tốt con ạ.
Tiệp nói:
-
Theo nghề của bố ư? Không bao giờ.! Học văn ư?
Càng không! Giờ có ai học
văn nữa đâu. Học văn để thi tốt
nghiệp thôi. Nếu không chẳng đứa nào thích.
-
Bố chẳng biết con nghĩ thế nào. Nghề trồng người
mà con có vẻ như dè bỉu.
Con biết đấy là nghề mà xã hội
trân trọng không?. Người ta có thể gọi đứa ăn cắp, ăn trộm là thằng một cách dè
bỉu, khinh miệt nhưng với thầy cô thì không! Văn học giúp con người nhận thức bản
ngã, nhận thức xã hội, hướng con người tới cái đẹp , thiện căn.
Tiệp
trả lời rắn rỏi:
-
Con không coi thường nghề sư phạm! Nhưng con
không chọn cho mình con
đường đó. Bố cả đời theo nghề, giữ
gìn tiết tháo, thanh bạch rốt cuộc lại nhà mình có cái gì chứ. Trong khi mọi
người nhà lầu, xe hơi thì nhà ta vẫn nếp nhà cấp bốn, tường vôi ghẻ lở. Chúng
con có gì ngoài tấm bằng đại học để hướng tương lai đây? Nếp nghĩ ấy cổ quá rồi
bố ạ! Con có cảm giác mọi người đã bỏ lại chúng ta phía sau.
Vậy là Tiệp thi vào đại học xây dựng,
sau năm năm học tốt nghiệp với tấm bằng
khá. Anh Toàn nhờ vả chỗ thân quen xin cho Tiệp một công việc ở vùng mỏ. Tưởng nó yên vị ở đấy
công tác vậy mà nó đánh thừng, đánh chão bỏ việc bằng được. Điều đó làm Anh chị
Toàn không thể yên lòng.
Chuyện
vợ con của Tiệp cũng vậy. Lúc Tiệp mới nhận công việc ở Quảng Ninh, Thuận giám
đốc công ty than CP vốn là bạn học cũ có đứa con gái cũng mới tốt nghiệp đại học
gợi ý muốn làm thông gia với gia đình anh. Thuận nói: chỗ bạn bè, đồng niên, đồng
tuế, cùng quê với nhau, hiểu nhau quá rõ rồi. Thằng Tiệp mà làm con rể tôi, tôi
kéo cháu xuống công ty, giúp việc cho tôi. Nhà tôi có hai đứa con gái, nên cũng
muốn chọn rể hiền. Rể hiền nên con. Tôi
sẽ xây dựng cho chúng.
Anh
Toàn mừng lắm, nói với vợ: Được thông
gia với gia đình giám đốc công ty thì quả là quá môn đăng hộ đối rồi. Tiệp được
về làm ở công ty của bố vợ. Vợ chồng nhà cửa không phải lo, lương mỗi tháng vài
ba chục triệu, tương lai rộng mở.
Chị
Toàn e ngại: đừng mừng vội anh. Tôi biết tính thằng Tiệp. Không yêu, rất khoát nó không lấy đâu. Nó muốn tự lo, không
muốn cha mẹ sắp xếp mọi công việc cho nó. Vả lại, nhờ vả nhà vợ, yên lành thì
không sao, nhưng xảy sự là phức tạp lắm. Có đôi bỏ nhau cũng vì chuyện ấy.
Đôi
bên gia đình khéo léo cho hai trẻ gặp nhau. Anh Toàn ra Hòn Gai thăm con. Buổi
chiều anh bảo Tiệp cùng anh xuống Cẩm Phả thăm bạn. Tối đó hai bố con cùng gia
đình Thuận ăn cơm ở một nhà hàng nằm
giáp biển. Bình “con gái ông Thuận” mặc
váy màu đen, áo trắng, khuôn mặt tròn,
lông mày mảnh, mi cong, tươi tắn, xinh xắn, sử xự rất lễ phép. Sống ở môi trường
thành phố, trong hoàn cảnh gia đình nhiều mối quan hệ, lại dăm năm đại học, tiếp
xúc với nhiều người, trong môi trường khác nhau nên Bình tở ra rất tự tin trong
giao tiếp. Sự có mặt của Bình khiến không gian trong gian phòng sinh động
và trang nhã hẳn lên.
Anh Toàn kín đáo quan sát Bình,
thầm mong có đứa con dâu xinh xắn, ngoan ngoãn và hiện đại như thế. Quan sát
con trai. Con trai anh khá đẹp trai, dáng người cao lớn, phong độ và cũng rất đẳng
cấp. Chúng nó mà phải lòng nhau, bén duyên thì quả là điều đáng mừng. Lũ trẻ
không mấy chốc như đã thân quen, chúng cho nhau số điện thoại, hẹn gặp lại. Những
tưởng mọi việc xuôi chèo mát mái theo ý
nguyện của đôi bên cha mẹ. Nhưng sự thực không diễn ra đúng như mong đợi.
Tiệp nói: con đã có người yêu. Bố
mẹ đừng lo lắng, sắp đặt cho con.
Anh Toàn: con nên thực tế một
chút. Không sao đâu. Không phải hối hận đâu. Con mà làm rể nhà ấy, có khác nào
được đặt lên bệ phóng, con đường công danh rộng mở, kinh tế không phải lo lắng.
Hai bác ấy chỉ có hai đứa con gái, không cho nó thì cho ai. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh Toàn biểu lộ suy
nghĩ thực dụng trong tình cảm. Tất cả vì
con thôi. Cha mẹ nào chẳng vậy. Vả lại trải nghiệm cuộc sống đã giúp anh có
cách suy nghĩ và ứng xử thực tế hơn.
Tiệp: Nếu không lấy Loan, con sẽ
không lấy ai nữa. Bố mẹ lúc nào cũng môn đăng hộ đối. Chỉ quan tâm đến địa vị,
tiền bạc. Bố mẹ hãy mở lòng ra chấp nhận Loan.
Nghe con nói, Toàn sững người.
Con trai dùng từ ngữ không một chút e ngại. Nó dường như không hiêu cha.
Và anh không thể hiểu con . Toàn đâm nghĩ ngợi, buồn bã. Con anh bỏ đi cơ hội
vàng, để yêu một con bé quê tận Yên bái, nghề nghiệp chưa đâu vào đâu. Anh càng
khuyên con thì Tiệp càng khùng, có bữa vùng vằng bỏ nhà đi mấy tuần sau mới về
thăm cha mẹ. Tiệp không muốn nói chuyện
với bố. Điều đó càng khiến Toàn lo lắng, có đêm không ngủ, ngồi yên lặng
trong bóng tối, hút thuốc lá vặt. Đấy là điều, chị Toàn chưa từng chứng kiến ở
chồng.
Chị Toàn: Hay là cứ dựng vợ gả chồng
cho nó.Cuộc sống của nó, nó lo. Mình có thể theo chúng suốt đời được đâu. Càng
ép nó càng khùng. Cha con càng bất hòa.
Vậy là Tiệp xây dựng gia đình với
Loan. Sau một thời gian ngắn ở với bố mẹ, chúng tha nhau đi thuê một gian phòng
gần khu công nghiệp Phố Nối. Tiệp mỗi tuần về thăm vợ đôi lần. Giờ ở nhà chỉ
còn lại anh chị Toàn. Tuổi gần sáu chục côi cút trong cảnh bóng xế chiều hôm.
Vợ chồng anh Toàn chỉ còn biết
nhìn theo con lo lắng. Anh Toàn nói với vợ: bọn trẻ giờ thích tự do. Chúng
không muốn ở chung với bố mẹ đâu. Thằng Tiệp nghe vợ.
Chị Toàn tất cả đều do con Loan cả,
nó nhỏ to, rủ rê chồng, làm thằng bé mất cả phương hướng. Em đã nói thẳng thắn với con bé : các con mới xây dựng gia đình, trăm bề khó khăn. Làm vợ phải biết vì
tương lai của chồng, kiên nhẫn, động viên chồng. Nó đang làm việc ngoài ấy,
lương tuy không cao nhưng là người nhà nước. Nước lên thuyền lên, lo gì. Vài
năm lên lương một lần. Công việc ổn định,
không phải tất bật ngược xuôi.
Đáp lại lời em, Loan nói: công việc
của nhà con, con không biết mẹ ạ! Tùy anh ấy thôi.
Anh Toàn nói với vợ: thằng Tiệp cứ
quấn lấy vợ. Nó không thể xa vợ nó. Tất cả là do con Loan.
Chủ nhật vừa rồi, vợ chồng Tiệp về
thăm cha mẹ. Trong lúc Loan cùng mẹ chồng bận bịu chuyện cơm nước, Toàn tranh thủ nói với Tiệp: theo bố, con nên ở
lại Hòn Gai làm việc. Dù gì cũng là công chức nhà nước. Nghèo đói chút ít cũng
vẫn là người nhà nước. Nhà nước lo. Người ta chạy vào làm công chức, viên chức
nhà nước không xong, nay con có ý định bỏ. Bố không hiểu con nghĩ thế nào.
Tiệp: quan niệm người nhà nước
nay xưa rồi. Con mỗi tháng lĩnh lương được
sáu đến bảy triệu, mỗi tuần vài lần tiền xe đi về, tiền ăn ở ngoài đó, rồi bạn
bè. Chẳng lẽ họ mời mình mà mình không mời lại họ. Vậy là chẳng tiết kiệm được
xu nào. Muốn lương cao phải làm sếp. Muốn làm sếp phải uống được rượu và biết
quan hệ. Con không muốn thế. Thôi bố để chúng con tự lo liệu
lấy cuộc sống.
Toàn: tôi và
mẹ anh nuôi anh ăn học vậy là công toi. Các anh cậy khôn, cậy giỏi làm việc gì cũng theo ý mình. Sống bằng cảm xúc a dua
chứ không bằng lý trí.
Toàn: con định đi phụ với anh Duy
quản lý công trình một thời gian, sau đó sẽ mở công ty tư vấn xây dựng.
Toàn: anh phải suy nghĩ cho chín chắn. Không
phải ai mở công ty cũng được. Có khối người chết sặc tiết vì công ty kia. Không
có mối quan hệ, không có người thân làm quan chức chính quyền, lấy đâu ra dự
án, công việc mà nuôi công ty cơ chứ. Anh nói tôi càng thêm lo.
Tiệp: bố yên tâm! Thời nay, đa số
người dân xây dựng theo kinh nghiệm, bởi thế vài năm sau lún nứt tường, trần
nhà, đập bỏ không xong, ở thì tính mạng bị rình rập. Con thấy đa số những công
trình dân làm đều bắt chước theo một mô típ, không có hồn. Thị trường của công
ty con là ở đấy. Vả lại, công việc kinh doanh không cần có vốn lớn, chủ yếu là
trí tuệ.
Nghe Tiệp nói Toàn chỉ còn biết
thở dài. Ngẫm nghĩ giây lát, Toàn buông
lời: Thực lòng bố chỉ muốn con làm việc ở Hòn Gai, là người nhà nước. Khuôn mặt
anh lộ vẻ đăm chiêu. Anh buồn rầu nghĩ: vậy là niềm vui của anh về đứa
con xênh xang mũ áo, là người nhà nước mỗi khi về làng không còn nữa.
Chị Toàn nói với chồng: anh không
thể theo nó, tính toán nước bước cho chúng. Thôi thì cứ để chúng chủ động tự lo liệu lấy
cuộc sống. Có thế chúng mới dày dạn chững chạc. Mình nuôi dạy, cho ăn cho học , dựng
vợ, gả chồng, chúng đủ lông, đủ cánh rồi. Cứ ôm ấp chúng mãi, chúng càng mất
tính tự chủ, ỷ lại, thậm chí ích kỷ,
dông dài. Giờ đến lúc mình buông nó ra anh ạ!
Vậy là Tiệp bỏ việc ở Hòn
Gai, về trông coi xây dựng cho Duy. Công việc vô cùng bận rộn,
có đêm phải ở lại công trường, thường tối mới về đến nhà, quần áo dính đầy bụi
cát, bụi xi măng, người mệt lử mệt lả, hễ nằm là ngủ ngay, ngáy khò khò vô tư,
quên cả vợ đến nỗi Loan đôi khi phải day day đánh thức chồng. Có hôm bực dọc,
Loan điện cho mẹ chồng mách: mẹ à! Nhà con dạo này thường xuyên vắng nhà. Anh ấy
chúi mũi vào công việc, về nhà đôi khi không thèm tắm, phắt lên giường ngủ
ngay, người ngợm hôi rình. Con chẳng biết anh ấy kiếm được mỗi tháng bao nhiêu.
Đôi tháng nay chưa đưa con được đồng nào. Anh em bạn bè thật đấy, nhung con sợ tin
bạn mất bò. Biết thế này, anh ấy cứ làm ở Hòn Gai cho xong.
Chị Toàn cáu nhưng vẫn giữ cho giọng
nói bớt gay gắt: các con thừng chão bỏ việc bằng được. Giờ thì vất vả chưa! Cha
mẹ nói không nghe. Cá không ăn muối , cá ươn. Không nghe cha mẹ trăm đường con
hư. Đừng nói gì với bố con. Nếu không, bố con lại điên lên đấy.
Vài tháng sau, Tiệp mở doanh nghiệp
thật. Tiệp thuê một gian nhà mặt đường làm văn phòng, sửa sang, mua bàn ghế,
máy tính . Bữa khai trương khá hoành tráng có đại diện của một vài công ty xây
dựng, bạn bè, đại diện chính quyền của
khu phố. Anh Toàn cũng có mặt. Thôi thì còn làm được việc gì, làm cho nó, đỡ đần
cho nó, nâng cánh cho ước mơ của con.
Tuy vậy anh Toàn vẫn không hết
phân vân. Anh nói với vợ: Thanh niên giờ
chúng khác mình quá. Đời mình có ai toan tính làm ăn mở công ty nọ kia, toàn những
đi lo làm sao không bị tỳ vết, sống trong đói nghèo. Còn thanh niên thời nay, mở
mắt ra là bàn chuyện kinh doanh. Thật mỗi thời một khác.
Hưng
Yên tháng 9 năm 2016
0 nhận xét:
Đăng nhận xét