Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015

CHÀO HỎI- HÀNH VI GIAO TIẾP VĂN HÓA CỦA NGƯỜI VIỆT

                                                     Hồ Ngọc Vinh Người xưa nói: Lời chào cao hơn mâm cỗ. Có việc mời khách, không vui vẻ niềm nở, tế nhị, thiếu cung kính chưa chắc có khách đến. Chào hỏi đã trở thành một phần không thể thiếu trong nghi lễ giao tiếp của người Việt, một truyền...

NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI

NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI Truyện ngắn của Hồ Ngọc Vinh Bà Lợi mái tóc bạc trắng, khuôn mặt dăn deo, hai má hóp gày guộc. Gương mặt bà lộ vẻ buồn bã thiểu não. Đôi mắt bà dường như không còn tinh lực nữa, cụp xuống như mắt chó ốm. Bà mặc chiếc áo béo màu nâu đã cũ, mép vải  sờn rách, cái quần láng đen, mặt vải xù lông sần bợt. Bà ngồi trên chiếc phản gỗ, nhỏ thó xiêu xọ như không còn sức sống. Khi niềm vui sống đã mất, bà như chiếc đĩa dầu đã gần cạn. Chị Lệ con gái cả của bà lúi húi dọn gian phòng. Chị cầm cái chổi chít, quét đi, quét lại lớp...

GIẤC MƠ VÀNG

Bằng giọng nhỏ như bị hụt hơi, bà Tần lo lắng nói với chồng: nghe kể công ty phương đông của vợ chồng Lệ lâm vào nợ nần không trả nổi. Ông Tần chột dạ nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh nói: bà cứ hay nghe thiên hạ đồn đoán! Làm gì có chuyện đó cơ chứ! Công ty của vợ chồng Lệ có vốn tới hàng trăm tỷ đồng, làm ăn ra trò đấy. Sản xuất Công nghiệp càng phát triển thì ngành vận tải của cháu càng phát đạt. Bà sợ gì chứ! Bà Tần: mọi người nói, riêng ở quê, vợ chồng Lệ vay của họ hàng thân hữu tới vài chục tỷ đồng. Có người ra tận công ty đòi lại...

CẢM KHÁI NGÀY MƯA

. Mưa cứ rơi dầm dề Để lòng anh tê tái . Kỷ niệm xưa xa ngái Giờ trôi về nơi đâu? Mưa rơi,  rơi trên mái. Điểm thời gian lạnh lùng. Một mình trong cõi vắng Nỗi cô đơn không cùng. Tán vừa mới lên xanh Đầu đã vương tóc bạc. Niềm vui chưa kịp lắng Đã dâng tràn nỗi đau. Đời người là bể dâu Để về nơi đất phật. Ai cười , rồi ai khóc? Ai thương ai, nhớ ai? Bể trần gian lầm lạc Ai người nhói thương đau? Đâu tình đầu xưa cũ Những ngày thơ dại khờ; Đêm hè trời...

Page 1 of 7312345Next