Tản văn của Hồ Ngọc Vinh
Tôi
còn nhớ câu ca dao: “Tháng ba cày vỡ
ruộng lên. Hoa gạo rụng xuống thì tra hạt vừng”. Từ rất xa xưa hoa
gạo đã đi vào tâm thức của người dân Việt qua những câu ca dao thể
hiện kinh nghiệm sản xuất. Hoa gạo cũng vì thế gắn bó với đời sống
con người.
Mùa
xuân là mùa Hoa gạo nở. Lác đác từ tháng giêng , tháng hai, trên cành
gạo khẳng khiu, nụ hoa đơm chi chít,
thoảng có bông nở, đỏ thắm . Hoa gạo nở rộ vào tháng ba âm lịch,
trên khắp cành cây, những bông gạo đỏ như thắp lửa trên bầu trời rực
rỡ và xao xuyến.
Khi
hoa gạo nở bung cũng là lúc mùa cá mòi đang vào vụ rộ. Trên mặt
sông, những chiếc thuyền nan ( thuyền thúng) dập dềnh trên mặt sóng, những
chiếc phao lưới bập bềnh trên sóng. Kinh nghiệm cho biết, năm nào
nhiều hoa gạo là được mùa cá mòi.
Người
ta thường trồng cây gạo bên đình,
cạnh giếng làng. Cây gạo còn phát tán mọc ở ven sông, ven đê, cạnh
đường làng. Dân gian lưu truyền bài thuốc quý, mủ cây gạo có tác dụng triệt khuẩn, là vị thuốc
kháng sinh dùng trị viêm nhiễm, sưng tấy, mưng mủ.
Với
nhiều người, tuổi thơ gắn liền với những kỷ niệm học trò, trường
học bên giếng làng, bên đình làng, mùa
xuân hoa gạo nở đỏ trên cành,
man mác, gợi trong hồn người những cảm xúc lãng đãng. Hoa gạo rơi
vào từng trang sách nhỏ. Hoa gạo gắn với những kỷ niệm ái tình đầu
tiên, khi ý thức tình ái gõ cửa trái tim người, run rảy bồi hồi.
Hoa
gạo đã đi vào thi phẩm của không ít nhà thơ. Lê Thị Mây viết:
Cây hoa gạo đầu làng sao rồi em. Chỗ em tiễn trời xanh
trôi tới. Anh sẽ về còn em mãi đợi. Bóng nắng tròn trong tay áo bà ba. Tựa như
máu dễ nào phai mất. Đỏ khôn nguôi hoa ríu bàn chân. Mỗi độ đường tháng ba vẫy
gọi. Gió.…..
Trong
xanh xanh của vườn quê, trong làn sương mỏng hư hư thực thực, màu đỏ hoa gạo đằm thắm thôi thúc lòng người,
gợi nhớ, gợi thương. Dễ hiểu mùa xuân là mùa hoa gạo và hoa gạo là
loài hoa của mùa xuân, bởi nếu thiếu đi bối cảnh mùa xuân sương mù
như những tấm voan mỏng khiến đất trời như thực như hư, hoa gạo sẽ có
sắc mà không hồn.
Hơn
chục năm gần đây, khuôn mặt của làng quê thay đổi như có phép
màu.Những căn nhà cao tầng mọc lên
cái sơn vàng, cái sơn xanh, với đầy đủ tiện nghi. Đường làng được bê
tông hóa hoàn toàn. Đã thấy vẻ hiện đại của nông thôn ngày mới.
Nhưng
vẫn thấy sự bất cập trong bộ mặt của nông thôn. Không gian kiến trúc
thiếu sự hài hòa, thiếu hồn, thiếu bản sắc văn hóa. Người ta mạnh
ai nấy làm, mạnh ai nấy xây. Nhà cửa Cái thòi ra, cái thụt vào, mỗi
cái một kiểu. Có thể nhận biết sự chèn lấn trong kiến trúc xuất
phát từ tham lam vị kỉ của con người. Rác thải không được xử lý
triệt để, mới thu gom mà chưa được xử lý. Con người chưa biết sống
thân thiện với môi trường.
Nay,
vào mùa xuân vẫn có thể ngắm hoa gạo để sống với những kỷ niệm xưa
cũ. Tuy nhiên không còn nhiều lắm nữa. Càng ngày, cây gạo càng ít đi
cùng với bê tông hóa, với những hàng rào được xây bằng gạch xi măng.
Bên cạnh đình làng, chùa làng, cây gạo
được thay thế bằng các loại cây khác cho lợi ích về kinh tế
nhanh. Nhìn đâu cũng thấy sự tất bật, vội vã và lối sống tận thu,
tận diệt của con người.
Tình
yêu quê hương đất nước, con người không đến một cách ngẫu nhiên mà là
hệ quả tất yếu của cảm xúc tự nhiên của con người với thế giới,
hệ quả của giáo dục và lao động của con người. Nuôi dưỡng những nét
đẹp trong tự nhiên, khơi gợi những cảm xúc về cái đẹp qua giáo dục
là nuôi dưỡng tình cảm đạo đức cho con người, làm cho cái thiện
nảy sinh.
Khi
tự nhiên bị biến dạng, yếu tô hài hòa của màu sắc, hình khối, sự đa dạng của nó bị mất đi, cũng sẽ
mất đi đối tượng tạo nên cảm xúc thiết tha, lãng đãng ở con người.
Lúc đó sự cằn độc, vô cảm, tội
ác sẽ lên ngôi. Mới hiểu vì sao con người cần sống chung với tự
nhiên, phát triển tự nhiên, bảo vệ sự hài hòa của tự nhiên, tức bảo
vệ đời sống tình cảm của con người cho cái thiện ngự trị.
Tháng
ba, cánh bãi ven sông, lạc xanh ngắt một màu. Những người nông dân đang
với cái cuốc trong tay, lúi húi cần mẫn vun trồng từng luống lạc. Bên
này sông, bên kia sông, những cây gạo thắp lửa đỏ rực như dấu son tô
điểm cho màu xanh của những khu vườn, màu ngói đỏ tươi của những ngôi
nhà, xao xuyến bồi hồi.
Có
một loài hoa như thế tô điểm cho nét đẹp của quê hương trong lặng lẽ
và bình dị.
Hưng Yên năm 2016
0 nhận xét:
Đăng nhận xét