Thơ của Nguyễn Văn Thích.
Đêm nghe đất cựa mình
Sáng ra chồi xuân nhú
Băng qua mùa đông giá
Xuân về bao tươi non
Khoác tấm áo mùa xuân
Em là hoa không tuổi
Bồn chồn ai ngóng đợi
Hương thầm từ ngõ quê?
Vạt cỏ thẫm triền đê
Xuân tràn trên thảm biếc
Có một người ngơ ngác
Theo xuân – lạc lối về
Hưng Yên
0 nhận xét:
Đăng nhận xét