Thứ Tư, 19 tháng 7, 2017

Sáng Côn Sơn

Thơ Hồ Ngọc Vinh

Sáng Côn Sơn, mưa bụi lất phất bay
Rừng núi sương giăng,  đỉnh trắng mây.
Nghe đâu đây tiếng thơ hào sảng.
Ức Trai ơi! Nhân nghĩa thắng hung tàn.

Chí lớn, yêu dân, lo vận nước
Bình ngô khắc khoải chiếu Lam Sơn
Phò chúa dựng lên cơ nghiệp lớn
Thơ người mãi vọng tháng năm sau.

Ôi lịch sử tiếng gươm khuya khô lạnh
Nghe trong đêm máu chảy rơi  đâu.
Vụt tắt Sao khuê, lòng dân đau thắt
Đố kỵ, nhỏ nhen che khuất đất trời.

Chặt hết trúc Lam Sơn  không tả hết đau thương
Đất nước này ly tao bao cuộc,
Tự trói mình trong  chủ thuyết ngoại lai
Gióng mãi tiếng hận thù chia rẽ.

Rừng Côn Sơn!
Đâu cây tùng, cây bách
Giữa trời reo ngạo nghễ uy phong
Trên mặt hồ khói sương bảng lảng
Có thoáng  người viết cáo bình ngô

Người ngồi đây trầm tư mặc tưởng
Nung nấu chi sách bút trong tay.
Hưng yên năm 2017



0 nhận xét:

Đăng nhận xét