Truyện ngắn
của Hồ Ngọc Vinh
Dây bầu phải đeo nuôi quả bầu. Đấy là luật đời- Ông
Hùng nói với Ông Mỗi . Ông Hùng tỏ ra tâm đắc với phát hiện ấy. Khuôn mặt đen
đúa, nhàu vì thời gian và vất vả của ông nay phảng phất sự ưu tư. Đôi mắt với hàng lông mày rậm của ông xa xăm
giống hệt đôi mắt của những nhà hiền triết.
Ông Mỗi tán thưởng: ông nói đúng đấy. Cha mẹ yêu
thương con cái. Nhưng bọn trẻ không biết
điều ấy. Lúc bé vô tư ngịch ngợm, không nghe lời cha mẹ. Lớn lên cũng vậy. Khi
xây dựng gia đình, chúng chỉ biết đến vợ con chúng. Đã mấy đứa báo hiếu được công sinh thành. Luật đời
đấy ! Ông Hùng a!.....
Làng xóm, hơn chục nóc nhà quanh đây, mỗi gia đình chỉ
còn có hai người và họ đều ở cái tuổi năm, sáu chục tuổi. Cũng như những gia đình khác,
bọn trẻ học hành, đi làm xa cả , chúng xây dựng gia đình lập nghiệp ở thành
phố, khu công nghiệp, thi thoảng ngày lễ, ngày tết mới đưa vợ con về thăm quê,
nên vợ chồng ông Hùng quạnh quẽ ở quê.
Ngày xưa lũ con còn bé, vợ chồng ông Hùng nai lưng làm
lụng, đầu ghềnh, cuối bãi chắt chiu từng hạt thóc nuôi con. Ngày, ngày mong
chúng khôn lớn. Vợ chồng chủ yếu làm nông nghiệp, trồng cấy đơn thuần nên
kinh tế eo hẹp. Dạo hai đứa, thằng Hoàng
và con Hà học đại học, ông bà phai vay vốn chính sách dành cho sinh viên có
hoàn cảnh gia đình khó khăn lấy tiền cho con đóng học phí. Ông Hùng nghĩ: Thôi! Vợ chồng ông đã vất vả,
không muốn con cái như sóng trước đổ
đâu, sóng sau đổ đấy, tiếp tục với cảnh đầu tắt mặt tối với mảnh ruộng, chỉ
mong chúng thoát ly khỏi đồng ruộng, nhàn hạ. Thế là ông bà sướng rồi. Vẫn còn
nợ đấy, nhưng còn lại chẳng đáng bao
nhiêu. Thằng Hoàng cos lương tháng, bảo gửi tiền về cho bố trả. Ông nói: Con
còn nhiều việc. Nợ nhà nước ấy mà. Bố mẹ còn sức, còn có thể trả được. Các anh,
các chị tự lo được cho cái thân vậy là được rồi.
Thi thoảng ông Hùng sang hàng xóm tâm sự. Hết chuyện
con, lại đến chuyện vợ. Bà Hùng mỗi khi ở nhà một mình, thấy ông đi chơi lâu
về, lòng lại lo lắng bực bội. Thấy cái mặt ông trước cổng là té tát: Ông không
thể ở yên ở nhà ư! Rảnh một chút là đi. Tôi làm chó giữ nhà cho ông chắc. Ông
Hùng nhìn vợ, biết mình sai nên không la lối, lẳng lặng vào nhà.
Ông nghĩ: dịp này bà ấy cấm cảu quá. Chẳng như ngày
xưa, còn son trẻ, chiều chồng lấy con, ngày nào cũng âu yếm, mua cho ông rá đỗ
và rượu ngon. Không chịu lên giường với bà ấy có mà hỏng đời. Nay vào mỗi tối,vợ
chồng xem ti vi một lát, sau mỗi người một giường. Bà không thích nằm cạnh ông
bởi mùi đàn ông gây gây, bởi ông ngủ ngáy như sấm. Ông cũng quen dần, nay nằm
cạnh bà là khó chịu. Chảng bù cho cái ngày mới lấy nhau, chỉ mong cho trời tối.
Mỗi đêm không được cái là không yên giấc nồng. Ông Hùng nói với ông Mỗi. Ông
Mỗi dứt khoát không chịu tin.
Ông Mỗi nói: Ông cứ hay dối. Việc ấy có gì phải giấu
giếm. Đàn ông khi nào đầu gối hết máu mới hết ham hố. Ở tuổi ông, ngày trước
tôi vẫn còn mạnh mẽ lắm.
Ông Hùng: Mỗi người một khác. Giờ chủ yếu giở ra xem “tranh” thôi! Mà tranh cũng chẳng thiết xem.
Hãi hết vía đi được.
Ông
Mỗi: có thật không đấy! Vậy là cái chất đàn ông trong ông hỏng rồi.
Chuyện về con,
cháu được đề cập nhiều nhất mỗi khi các
ông , các bà gặp nhau. Mỗi gia đình một hoàn cảnh nhưng đều có điểm chung là ga
cuối chỉ còn có hai người. Cũng bởi vậy nên hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn
có nhau họ bỗng trở nên thân thiết hơn lệ thường.
Năm nay mùa thu hoạch lúa đã qua rồi. Đường làng bộn
bề rơm phơi. Đâu đâu cũng thấy ngai ngái mùi rơm rạ. Lũ gà ngày mùa khảnh ăn,
nhỏ nhẻ từng hạt thóc rồi buông. Ông bà Hùng với hơn ba sào ruộng, thu hoạch
hơn sáu tạ thóc, gần đủ cho cả năm ăn. Thóc đã được phơi kỹ, quạt sạch cho vào
thùng tôn Giờ rảnh rỗi, ông Hùng lại
sang nhà ông Mỗi. Ông Mỗi sống một mình. Vợ ông theo con vào trong nam trông
cháu. Trông hết cháu này tới cháu khác,
thành thử ông Mỗi sống đơn thân ở quê, thổi cơm một lần cho cả ngày. Có khi
chẳng buồn nấu cơm, chỉ bát mì là xong.
Ông Hùng: Ngày trước anh em mình mong có con, nuôi con
để sau này nhờ cậy lúc tuổi già. Giờ ngẫm lại. Chẳng trông mong được gì ở con
cái. Chúng nó đi biền biệt, chẳng mấy khi về nhà. Điện thoại cũng hiếm gọi. Vợ
chồng tôi trông cả vào mấy sào ruộng. Thôi! Mình còn khỏe, còn làm được mà ăn.
Khi nào không nấu được nồi cơm hãy hay. Vợ chồng tôi trồng rau, nuôi gà chỉ
mong lũ con về để làm thịt. Thi thoảng bà ấy lại gửi gạo, gửi rau, con gà, con
ngan cho chúng. Của nhà làm ra , toàn là đồ sạch. Thật đúng là già rồi vẫn
không hết lo cho con, cho cháu.
Ông Mỗi: ông còn sướng hơn tôi. Mấy đứa con tôi lập
nghiệp mãi trong nam. Thằng út đang làm việc tận Hàn Quốc. Nói dại. Ngộ nhỡ
mình có mệnh hệ gì, chẳng thể nhìn con lúc nhắm mắt.
Ông Hùng: tôi cũng vậy thôi. Mình không mong gì ở các
con đâu ông ơi! Chúng nó có vợ, có con chúng quấn lấy nhau, lo cho nhau chứ.
Ông Mỗi: ừ ! Đúng vậy thật! Ngày xưa mình cũng vậy. Ngẫm
lại, càng ngày tôi càng thấy ông đúng. Dây bầu phải đeo bầu thôi. Muôn đời
người, nước mắt chảy xuôi. Sinh con, nuôi dạy con âu đó là tránh nhiệm của đời người.
Ông Hùng bất giác nhớ lại hình ảnh lũ con còn nhỏ, gia
đình đoàn tụ yên ấm bên mâm cơm. Lòng cha mẹ có giây phút hạnh phúc nào bằng
khi được nhìn ngắm lũ con mỗi ngày một lớn khôn, khỏe mạnh , xinh xắn Những hình ảnh ấy giờ đây lùi sâu vào ký ức,
mỗi khi tái hiện, khiến ông bồi hồi, nghẹn ngào khó tả. Ông thần người. rồi
tiếp tục chuyện với ông Mỗi :các con tôi càng ngày, càng hiếm về. Công việc ở
công ty choán hết thời gian của chúng.
Ông Mỗi: chúng phải đi ca. Mỗi ca mười, có khi tới
mười hai, mười ba tiếng đồng hồ. Tan ca là mệt rũ, về đến nhà chỉ có ngủ. Bọn
trẻ giờ cũng vất vả.
Ông Hùng: Giờ,
cả cái xóm này, nhà nào cũng vậy, chỉ còn lại cha mẹ quạnh quẽ, sớm chiều nương
tựa vào nhau lúc về già.
Hưng
Yên tháng .5. năm 2017…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét