Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

Cánh võng


Năm nay đã ngoài tám chục tuổi, bà Thoa tóc bạc trắng, mặc cái áo gụ bằng vải phin mỏng, cái quần láng đen, lòng vui vẻ phấn chấn  nhìn đàn con, cháu ríu rít trò chuyện nhân ngày giỗ họ.  Rất muốn trò chuyện song bà Thoa vẫn không thể ngồi lâu, một tay tay chống gối, tay vịn vào thành bàn, bà lần lần từng bước vào nhà trong. Năm tháng với bao cực nhọc vất vả, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, trĩu nặng trên vai gánh hàng tương mắm mỗi ngày đi hai chục cây số tới mọi ngõ ngách trong xóm bán rong, lấy tiền  nuôi đàn con thơ dại, giờ lưng bà còng xuống, đi lại khó khăn.
          Chị Đào đỡ bà Thoa vào nhà trong , đoạn quay ra nói:Trước lúc cậu Lâm xây nhà, tôi đã nói: cậu nên đặt hai cái móc sắt vào tường , mua cho mẹ cái võng mắc lên đó. Tuổi già đau lưng, mẹ ngả lưng trên cái võng ấy rất tiện, lại mát mẻ.
Cậu Lâm: em quên mất không dặn thợ! Giờ khoan tường treo móc không hiểu liệu có được không?
Chị Đào: giờ treo móc có lẽ không được nữa, bởi chẳng mấy chốc mối nối xi măng  sẽ nứt, móc bung ra, mẹ nằm võng có khí ngã gãy lưng thì khốn.
Chị Đào đi vào buồng trong. Mẹ chị nằm trên trên chiếc giường dẻ quạt, đầu gối trên cái gối mỏng, những lọn tóc trắng xõa xuống trán, xuống gối, những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt gày guộc, làn da đã  đổ đồi mồi. Ngay đầu giường là chiếc quạt bằng vật liệu xốp, mẹ vẫn dùng nó, phe phẩy cho mát và đuổi lũ muỗi mỗi khi mất điện. Cái giường cũng đã cũ lắm rồi, dễ có đến, ba bốn chục năm trôi qua, các mối ghép giờ cũng đã long, sạp giường tuy vừa thay mới bằng gỗ chò chỉ, phẳng hơn, nhưng nằm trên đó lưng mẹ hẳn không khỏi cảm thấy  ê ẩm.
Chị ngồi bên cạnh mẹ, nhìn gương mặt mẹ hóp gày, chợt thấy mí mắt,lông mày của mẹ cũng bạc trắng. Điều thật giản dị như thế mà giờ chị mới nhận ra. Chị cố song vẫn không thể gìm nén những cảm xúc, mắt chị nhòe lệ. Chị bỗng nhớ tới ngày xưa, ngày  còn bé, bố trong quân ngũ, một mình mẹ vừa đi làm hợp tác, vừa đi chợ nuôi dạy bốn đứa con trứng gà trứng vịt. Thời gian ấy đâu có điện, để tránh cái nóng oi của những ngày hè, người ta phải dùng quạt nan hoặc quạt giấy, hay nằm  võng.Võng được làm bằng dây đay. Dây đay được xe thành sợi, vừa bền, vừa chắc, bàn tay thợ khéo léo câu móc chúng với nhau thành võng.  Đầu võng được quấn, tết thành hình ô van dùng treo võng vào móc . Mẹ thường treo võng trong nhà, một đầu võng  neo vào  xà nhà, đầu kia được cột vào cột nhà.  
Chị nhớ vào những trưa hè nắng nóng, hoặc vào những buổi tối oi ả, nằm trên võng nép bên mẹ , lắng nghe tiếng kẽo kẹt…kẽo kẹt…kẽo cà  ….kẹt….Những âm thanh ấy, cùng với những làn gió thoảng mùi hương sen và lời mẹ ru..à….ơ…ơi..con cò con vạc con lông. Ba con cùng béo…à..ơi…ơ ..vặt lông con nào?....đã đưa chị vào giấc ngủ và những giấc  mơ tuổi thơ.
Cậu Lâm nói: Nhà ống, nhà tầng hình như không thích hợp lắm với việc treo võng. Giờ khoan tường, treo móc cũng được. Nhưng chị biết đấy, chẳng mấy chốc mối nối sẽ nứt rạn, hỏng tường…
Chị Đào: ừ! Mà hình như giờ cũng không còn loại võng bằng sợi đay như xưa kia nữa, ngay cả võng làm bằng sợi ni lông giờ cũng khó kiếm. Thôi cậu cứ yên tâm, ở nhà nhớ chăm sóc mẹ. Chị đã có cách rồi.
Nghe chị Đào băn khoăn về chuyện cái võng, anh Đông lặng đi đôi chút, khuôn mặt lộ vẻ xúc động, đôi mắt chợt xa xăm ưu tư. Lát sau anh nói: em làm anh nhớ lại tuổi thơ anh. Mẹ đặt anh nằm lên lòng mẹ, tay mẹ đưa võng, tay kia vỗ nhẹ vào lưng anh và mẹ  ru bằng lời ru ngọt ngào: con chim khuyên đậu cành đu đủ..mẹ thấy con mình ngủ mẹ thương.. a.…à..hời…à..ơi..Có chuyện ấy mà bao lần sao mình không nghĩ ra? Chị Đào nói: giờ tường nhà không có móc, nhà trần không có xà, không cột treo võng thế nào? Anh Đông: Tưởng gì! Chuyện nhỏ như con thỏ. Mai anh đưa em vào phố chọn mua cái võng xếp Duy Lợi. Loại võng này có thể xếp gọn, di chuyển tới vị trí tùy ý, có thể điều chỉnh dài ngắn, cao thấp rất tiện lợi, nằm trên bạt mềm của võng hẳn mẹ sẽ rất hài lòng.
Lần này về thăm mẹ, chị Đào không quên mang theo cái võng. Anh Đông từ tối trước đã xếp gọn cái võng, cột chặt trông như cái ba lô. Chị Đào nhìn cái võng được đặt ngay ngắn trên chiếc ghế, trút được bao canh cánh trong lòng, khấp khởi mừng vui nghĩ: ngày mai mẹ có thể ngả lưng trên chiếc võng này.

                                                                                           Tháng 7 năm 2013

                                                             Hồ Ngọc Vinh



0 nhận xét:

Đăng nhận xét