Truyện ngắn của Hồ Ngọc Vinh
Hòa
ngồi cắm cúi bên bàn, mải mê với những pha trong Game, tay thoăn thoắt
điều khiển một chiến binh cầm súng
bắn xối xả vào những người lính đối phương. Những thân người
đổ xuống, kèm với tiếng kêu đau đớn khiến Hòa thích thú. Không kìm
được hưng phấn khi trò chơi mỗi lúc thêm các pha gay cấn và tốc độ
sự kiện mỗi lúc một nhanh, cậu như hóa thân vào vai người chiến binh,
lòng đầy thù hận bắn …..pằng…pằng…pằng. Cậu hả hê vui sướng đến
điên người khi thấy đối phương gục ngã hết lớp này đến lớp khác,
những ngôi nhà phần phật lửa cháy và những chiếc xe tăng bị trúng
đạn vỡ tan thành từng mảnh vụn.
-
Này
con! Anh Hưng nói- Con chơi Game quá nhiều đấy. Bố không ngăn con chơi
Game, nhưng chơi có
lúc thôi, chủ yếu để giải trí. Con cũng nên chọn trò chơi Game nào
mang lại cho con những cảm xúc tao nhã, những hiểu biết mới mẻ về
cuộc sống, về con người. Sống trong thế giới ảo với những pha giết
chóc, dần sẽ khiến cho con xa rời cuộc sống, cái thiện bị lấn át,
thay vào đó là sự vô cảm. Và rất có thể đến một lúc nào đó những động cơ giết người tàn
ác để thỏa mãn dục tính sẽ hình thành trong con. Nếu thế thì điều này thật khủng
khiếp.
-
Bố
nói gì thế. Bố không cho con chơi Game ở nhà thì con ra quán nét con
chơi! Bố
mẹ cái gì cũng
cấm con. Bố nói ít thôi! Lúc nào cũng nói. Hễ thấy mặt con là bố
nói. Con không muốn nghe đâu! Hoà nói rồi vùng vằng bỏ ra ngoài.
Anh Hưng lòng đau như cắt, rên lên
đau đớn khi nghe con nói. Khuôn mặt anh biến sắc, méo mó vì nỗi đau
trong tâm, không làm sao để nhẹ bớt. Thật đúng là cá chuối đắm đuối
vì con.
Chị
Minh giờ mới về. Chị để cái xe máy ở nhà ngang rồi bước lên
nhà trên. Chị Minh là cô giáo dạy
toán ở một trường THPT. Chị bận suốt ngày, buổi sáng đến trường
sớm, chiều nhiều khi nhọ mặt người mới về bởi vừa dạy chính khóa
vừa ôn tập thi tốt nghiệp cho các lớp học sinh khối 12. Chị vừa để
cái cặp xuống bàn, vừa kể. Chiều nay cô giáo Hồng dạy văn nói với em: “Nhà cậu, chồng kỹ sư, vợ thạc
sĩ toán, con cái làm gì chả giỏi .” Em mỉm cười, nhưng vẻ mặt chẳng lấy gì
làm vui. Em nghĩ: ai người ta cũng nói vậy. Biết đâu mình đang khổ vì
con. Vợ chồng có thời gian lạnh
nhạt với nhau cũng vì con, cãi nhau cũng vì con, không còn những cảm
xúc ấm áp yêu thương gia đình cũng vì con, trong nhà luôn có bầu không
khí nặng nề, ngột ngạt cũng vì con. Quả thật mỗi khi nghi đến con, em đau đầu
lắm, thở dài sườn sượt, buồn đến thối ruột, chẳng còn thiết đến ăn
uống nữa.
Anh
Hưng nói: Làm sao để cho con hiểu được lòng cha mẹ. Làm sao để con có
được những cảm xúc gia đình, những cảm xúc xã hội, cho dù đẹp đẽ
hay đau đớn thì đó vẫn là những cảm xúc thực tế, giúp con hiểu bản
thân, hoàn cảnh xã hội mà nó đang
sống, rằng cuộc sống dẫu đầy cái đẹp, cái cao thượng nhưng cũng đầy
bão giông. Con người cần tình cảm gia đình, tình cảm xã hội, bản lĩnh để vươn lên vượt bão. Anh cảm
nhận được sự thất bại của mình trong dạy con, trong hạnh phúc gia
đình mà không thể làm gì nổi. Thật đúng là dao sắc không gọt được
chuôi.
Chị
Minh buồn rầu nói: không nghĩ thì thôi! Mỗi khi nhìn thấy con lòng em
như đứt từng khúc ruột.
Anh
chị Hưng có mỗi đứa con trai. Sau khi sinh thằng Hòa, chị đặt vòng,
muốn dăm bảy năm sau sẽ sinh đứa thứ hai. Nhưng chị không thể mang thai
được nữa.. Chuyện này đã khiến anh
chị buồn rồi. Đi khám, bác sĩ nói cái vòng đã tuột ra ngoài
từ lâu. Thì ra do anh Hưng khỏe mạnh, ngày nào cũng sinh hoạt, khiến cái
vòng tuột ra từ lúc nào. Có của mà không đông con, kiếm tiền nhiều
để làm gì cơ chứ! Anh Hưng chồng chị chả biết phẫn chí kiểu
gì, còn gương mẫu đi thắt ống dẫn
tinh làm chị điên tiết hết chỗ nói. Chị gay gắt: sao ông không nói gì
với tôi trước khi ông làm chuyện ấy?
-
Anh
cần phải nói với em chuyện ấy ư? Anh Hưng nói.
-
Chị
Minh: Gương mẫu cái gì chứ ai gương mẫu làm cái đó. Thiên hạ được
thể cười
chê. Mất cả thể diện!
Anh
Hưng: anh tưởng cái đó của anh, anh muốn làm gì nó thì làm. Chị đỏ
mặt gắt: thôi đi ông rồ. Ông có biết con gà trống thiến nó thế nào
không?.....
Có mỗi đứa con trai nên vợ chồng chị
Minh yêu chiều con hết mực. Thằng Hòa là cục cưng, là hòn vàng, hòn
ngọc của anh chị. Không ai được đụng đến nó, cũng không có đứa trẻ
nào giỏi hơn, đáng yêu hơn con trai chị.
Anh
chị cho Hòa đi học thêm từ lúc nó
còn nhỏ. Học bơi, học đàn, học võ, học tiếng Anh …. Hòa học ba bốn tháng tiếng Anh rồi
hơn chục năm nữa học tiếng anh theo chương trình phổ thông, vậy mà giờ
đánh vấn mấy chữ cái vẫn sai.
Cũng vì chuyện học
hành của con, mà anh chị đôi khi to tiếng với nhau.
Anh
Minh: em ép con học nhiều quá! Nó không còn thời gian để chơi nữa.
Học nhiều quá, anh sợ có sự xung đột tâm lý trong con.
-
Anh
ngang lắm! Cái gì cũng gàn, cũng sợ. Người ta cho con học đủ thứ, hết
thày này,
cô nọ. Tốn kém bao
nhiêu chẳng ngại. Anh nhìn xung quanh xem. Anh Vũ ấy, bận rộn việc cơ
quan là thế, vậy mà tối nào cũng đưa con đi học , ngồi từ chập tối
đến khuya chờ con học xong, đưa con về nhà. Con cái là tài sản quí
giá nhất của bố mẹ. Chẳng lẽ anh không biết điều ấy?
Anh Hưng nghe vợ gay gắt, liền im
lặng, lát sau thủng thẳng nói: em lúc nào cũng có lý!
Thường
lệ anh Hưng tranh thủ ăn sáng, ăn mặc bảnh bao, đánh cái xe get ra chờ
con ở đầu ngõ. Chị Minh dắt con ra xe. Chờ cho anh Hưng mở cửa xe,
thằng Hòa ngồi vào trong xe, chị dặn: anh đi cẩn thận! Lại dặn con:
Con nhớ học ngoan đấy nhé! Được điểm cao, mẹ thưởng.
Ngày
còn học tiểu học, trung học cơ sở,
Hòa là học sinh giỏi, nhiều năm đạt giải
toán trong các kỳ thi học sinh giỏi của huyện, hoặc của tỉnh.
Vậy mà không hiểu ma xui, quỉ khiến thế nào, từ khi học trung học
phổ thông càng ngày càng sa sút.
Hòa bỏ học, chơi game trong các quán nét, nhiều khi bỏ cả cơm. Nhiều
lần anh chị bỏ cả công cả việc để tìm con. Anh chị đã phải mua cho
con cái máy tính, nối mạng cho con chơi game onlie tại nhà, với hy
vọng có thể quản lý con. Nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Nhìn
Hòa ngày càng ngây ngô , ăn mặc, tóc tai, cử chỉ giống
với ROBOT anh không thể cầm lòng. Đặc biệt là sự vô cảm của nó
trước tình cảm của bố , mẹ , anh càng không yên. Sự thành đạt nhỏ
nhoi của anh có giá trị gì đâu. Con cái khỏe mạnh, có hoài bão, có
tính tự lập mới là điều quan trọng. Con hơn cha, nhà có phúc. Càng
ngày, qua trải nghiệm , anh càng ý thức được điều đó.
Anh
Hưng: thằng Hòa hư một phần cũng tại em. Em chiều con quá. Chỉ con em
mới là nhất. Mỗi khi anh dạy dỗ con, la mắng con, em che chắn cho nó,
bênh vực nó. Em nói ông không thương con, hơi một tí là mắng con. Con
còn nhỏ, làm sao như ông được. Thế là nó nghĩ bố không thương nó. Bố
con anh càng ngày càng xa nhau. Anh Hưng nhìn Hòa ngồi bên bàn ở phòng trong, mắt dán vào
màn hình máy tính, lòng xót xa vô
bờ bến. Ngày nào cũng vậy, hơn chục giờ đồng hồ mê mẩn trước máy
tính, đôi tay thoăn thoắt điều khiển bàn phím, biết đủ mọi thứ trên
mạng, song nó chả biết gì về đời thường.
Thấy
Hòa lảng tránh bố, chị Minh nói: Sao con không nói chuyện với bố.
Hòa nói: con không thể trò chuyện với bố. Bố không thương con! Nói
chuyện với bố thế nào ấy.
Chị
Minh: có người bố nào không thương con đâu! Rồi con sẽ biết, chỉ có
bố mẹ mới đau nỗi đau của con, là người quan tâm săn sóc con nhiều
nhất. Mỗi khi con vụng dại là lòng cha mẹ lại rối bời không yên. Con
cái không chịu sự dưỡng dục của cha mẹ, rồi sẽ sinh hư.
-
Con
không chịu nổi kiểu giáo dục của bố. Bố toàn áp đặt, ngăn cấm
những cái con
Thích- Hòa nói một
cách vô tư.
Nghe con nói, chị Minh chỉ còn biết
thở dài.,liên tưởng đến những cánh chim vụng dại, chấp chới và rồi
bị bão gió quật ngã. Song chị có thể làm gì nhiều hơn vào lúc
này.
Kỳ
thi tốt nghiệp trung học phổ thông năm đó, Hòa được xét vớt. Chị Minh rên lên: khắp nơi người ta đàm tiếu
về mình. Mẹ giáo viên dạy giỏi toán. Cha kỹ sư. Vậy mà con trai,
không đủ điểm tốt nghiệp. Thật xấu hổ! Anh Hưng yên lặng, thấm thía
nỗi đau xé lòng, không chỉ vì dư luận mà vì tương lai của con. Nay mai
nó sẽ như thế nào, sống ra sao,? Liệu có kiếm nổi bát cơm mà ăn
trong khi cuộc sống mỗi ngày một khó hơn, đầy tính cạnh tranh, bất
kỳ sự sai lầm nào cũng phải trả giá thậm chí rất đắt?
Anh
Hưng bàn với chị Minh cho Hòa đi nghĩa vụ. Anh nói: vào quân đội, kỷ
luật quân đội sẽ rèn nó nên người. Chẳng có thời gian để vào mạng,
chơi game nữa, dần nó sẽ bỏ được thói quen đó. Chị Minh: anh hỏi ý
kiến con chưa? Anh Hưng: con cũng có nguyện vọng như vậy. Chị Minh: thôi
thì tùy anh và con và rồi chị thở dài.
Vậy
là Hòa nhập ngũ, về đơn vị huấn luyện ở Sơn Tây. Mấy tháng sau, anh
Hưng nhận được thư của con. Đây là
lần đầu tiên Hòa viết thư cho bố mẹ. Đọc những dòng chữ rắn rỏi
của con, mắt anh chị nhòe lệ. Bức thư có đoạn viết: “ con biết con đã làm cho bố mẹ buồn.
Bố mẹ mất đi thầm ước có con học
đại học, trở thành bác sĩ, kỹ sư. Điều này khiến con, trong những
tháng ngày qua luôn trăn trở. Ở đơn vị, sáng năm giờ, bọn con dã dạy,
gấp quần áo, chăn màn, sau đó tập thể dục. Có hôm nửa đêm, cả đơn
vị tốc dạy, hành quân vài chục km.
Khi tiếp xúc với bên ngoài, thế
giới của con rộng hơn, con chợt hiểu hành trang trong cuộc sống của
mình còn quá bé. Con người cần tri thức và kỹ năng sống để sống và
làm việc tự chủ,cái đó con có quá ít. Cuộc
sống luyện tập gian khổ, giúp con hiểu ra nhiều điều, song trước
tiên con nhận ra tình yêu thương chở
che cha mẹ dành cho con, nỗi lo lắng khôn nguôi của cha mẹ đối với con….hết thời hạn tại ngũ, có thể chúng
con được học nghề. Con cũng muốn có một nghề nào đó trong tay, để
tự lập.. Cuối thư, Hòa viết: “ Bố mẹ cứ yên tâm về con.!Nhớ gìn giữ
sức khỏe!Mấy tháng nữa khi kết thúc đợt huấn luyện có thể con sẽ
được nghỉ phép vài ngày. Kính thư! Con rất thương bố mẹ!”
Chị Minh đọc xong lá thư của con,
ngồi yên lặng, khóe mắt chị vẫn còn dấn nước mắt. Anh Hưng đi ra
ngoài, bước chậm dọc theo con đường ven hồ. Chiều về, gió dạt dào
trên
những cành bằng
lăng ven hồ. Mặt nước dạy sóng. Anh nhìn
theo những cánh chim đang bay xa, bay gần, những cánh chim bay
thấp, bay cao, chuyện với con bằng ngôn ngữ thầm: “Con ạ! Mỗi loài
chim làm chủ một khoảng trời. Có
thể con không là kỹ sư, bác sĩ. Mai sau con học để có một nghề, để
tự lập, để trở thành con người có trách nhiệm, bởi tình yêu với con
người chưa đủ, điều cao quí nhất ở con người là ý thức trách nhiệm
với bản thân, gia đình và cộng đồng. Thế là bố mẹ cũng an lòng.
Nhìn ra xung quanh, thấy có đứa trẻ trong khó khăn của gia đình, không
có điều kiện học cao, chúng tự lập sớm, biết thương thân, thương bố
mẹ, bố chợt hiểu. Trước hết học để làm người tử tế, để làm chủ
đời mình như những cánh chim làm chủ khoảng trời bằng đôi cánh của
nó. Con nhé!”
Hưng
Yên tháng 12 năm 2014
Hồ Ngọc Vinh
Hồng
mang con đi bệnh viện. Sau khi khám bệnh, bác sỹ ái ngại nói. Cháu bị bệnh não
úng thủy. Bệnh này vô cùng khó chữa. Nếu
bệnh tật không thuyên giảm, rất có khả năng cháu không đi lại được,
không nói được….VV. Hồng nghẹn ngào khi nghe bác sỹ tư vấn. Không còn nỗi thất
vọng nào có thể lớn hơn thế nữa, vừa thương con, vừa thương thân, song cô vẫn cố
nén tiếng khóc ở trong lòng.
Chị
Hiền nói với Hồng: con nhỏ bệnh trọng như thế. Không chữa được đâu! Hay mang nó
gửi vào chùa, hoặc vào trại cô nhi. Cuộc sống còn dài lắm. Không có đứa con
này, sẽ có đứa con khác. Khổ cho con, cho đứa trẻ. Mẹ nghĩ nát óc ra rồi. Thà
nó đi ngay lúc mới sinh. Đau đớn! Nhưng vết thương sẽ lên da non. Đằng này..
con bé nếu không khỏi như cái nghiệp chướng trong nhà. Cả đời con sẽ khổ vì nó.
Anh
Vạn nói: chẳng lẽ mang nó vứt đi. Nhưng thế thì tàn nhẫn quá. Để nuôi cũng
không được. Bệnh nó chẳng biết có chữa được không? Hay cứ cố chạy chữa cho nó.
Biết đâu trời có mắt thương con bé.
Không!-
Hồng nói quả quyết- Con không mang con bé đi đâu cả. Nó dị tật nhưng cũng là một
sinh linh. Con không nỡ lòng vứt nó ra ngoài đường. Dẫu sao thì nó vẫn là da thịt
của con, máu của con. Dẫu khổ cực đến mấy, con cũng nuôi nấng, tìm cách chữa chạy
cho nó. Hồng ngồi yên lặng, bùi ngùi.
Hồng
thương con, cả đêm ngồi trong mùng nhìn con lòng đau như thắt, đầu óc mông lung
nghĩ ngợi. Hồng sẽ tìm mọi cách để kiếm tiền, nuôi và chữa chạy cho con.
Suốt
vài năm sau, mỗi khi từ doanh nghiệp trở về nhà, Hồng lao vào giường nhìn con,
hy vọng sẽ có một ngày, như có phép màu nào đó,
con bé biết lẫy, biết bò, cất tiếng gọi mẹ. M..mẹ…a…bà. Cô chợt thất vọng,
rồi tiếp tục kỳ vọng, để nén nỗi đau, quên đi vất vả thường ngày đẩy cái xe
hàng ra phố, bán nước, bán ốc vặn vào mỗi đêm. Tiền lương tháng, tiền kiếm thêm
Hồng đều dành dụm để mua sữa, đưa con đi hết bệnh viện này tới bệnh viện khác.
Hồng vẫn nuôi hy vọng sẽ có một ngày con bé khỏi bệnh. Nó sẽ đi lại được,
nói được như bao đứa trẻ khác để cất tiếng
gọi Me…..me. Và rồi sà vào lòng mẹ mỗi buổi mẹ đi làm về.
Hưng
Yên tháng 2 năm 2015
0 nhận xét:
Đăng nhận xét