Truyện ngắn của Hồ Ngọc Vinh
Vợ chồng nhà chào mào làm tổ trên cây thị ở cuối vườn.
Chào mào cha tên Wike có bộ lông màu xanh xám óng chuốt xen lẫn với chiếc lông
màu cánh trả, cái mào đen cao , ngù lên kiêu hãnh, lông đuôi dài, nhúm lông sau
đỏ rực trên nền trắng bạc của lông bụng và ức. Wike luôn tạo cho mình một tư thế
đường hoàng, tự tin, bằng cách chau chuốt bộ lông, trong mọi hành vi đều thể hiện sự hào hoa và
tính quyết đoán. Chào mào mẹ nhỏ hơn, bộ lông phía trên lưng một màu xanh xám,
phía dưới ức và bụng lông trắng bạc, lông đuôi ngắn. Cũng như chồng Wike, cô có
nhúm lông sau đỏ rực, bắt mắt. Trái với vẻ yêng hùng đàn ông của chồng, cô làm
dáng thật dịu dàng, đằm thắm. Chúng chọn những cành que cành mềm, dai, rất bền,
lấy mỏ ngày ngày đan . Những cành que kết nối với nhau, cái này xoắn
xuýt với cái kia chẳng khác nào người ta dùng kim đan kết nối sợi len thành chiếc
áo len vừa bền, chắc lại ấm áp. Wike còn nhóm được những cành lá thị xung quanh
thành cái vòm che chắn tránh cho lũ chim khác đặc biệt là lũ chim cắt khỏi phá
tổ, tránh mưa, tránh gió.
Vợ chồng Wike sinh được sáu đứa con. Đứa nào cũng
khỏe mạnh.Chúng nằm trong tổ trần trụi,
cái đầu to gần bằng cái thân, gục vào nhau ngủ, ríu rít khi cha mẹ Wike tha mồi về mớm. Đứa nào, đứa nấy giương những cái mỏ xinh màu vàng lên trên,
đón mồi. Vợ chồng Wike âu yếm công bằng thả những con sâu, những miếng mồi từ
hoa quả chín thơm nức vào miệng con. Vui đùa với chúng rồi bay lên cành cao liền
kề , nhảy nhót, vui mừng cất tiếng hót véo von khoe khoang: ta chào mào.ta chào
mào..chích..chích.. ta chào mào.
Viki là con trai thứ hai, khác hẳn với lũ chị em, Viki
có cái đầu rất to khỏe, mỏ dài, hàm rộng màu trắng, hanh vàng, thân hình lực lưỡng,
đôi chân to, ngón chân chòe ra, với những móng sắc nhọn hoắt. Chị gái của Viki
cùng mấy em gái nhu mì, em trai Vi ki cũng nghịch những không táo tợn bằng Viki.
Khi những chiếc lông măng mới nhú còn sờm gai trên
trên đôi cánh, Viki đã đập đập liên hồi, chạy đi chạy lại quanh tổ, khiến cả mấy chị em Viki có phen nhốn nháo. Chú nhảy cả lên miệng tổ,
đứng chênh vênh . Không may cho Viki lúc ấy gió to, đôi chân Viki con non yếu,
lớp sừng chưa cứng, run bật bật. Viki định nhào xuống lòng tổ song không kịp, cậu
ngã ngửa người rơi xuống . Lúc ấy Viki nhắm mắt lại, đầu lóe lên những suy
nghĩ: Mình chết đến nơi rồi, chỉ bởi vì không nghe lời bố Wike. Mình sẽ là mồi
cho mấy con mèo mướp nằm ườn lười biếng ở trong vườn.” Cậu chợt hối hận, rồi nhắm
mắt lại chờ cái chết đến, Thật may, phát hiện thấy Viki bị rơi, bố Wike không kịp
mớm sâu cho lũ trẻ, buông mồi , nhào ngay theo, đỡ Viki trên lưng và bay lên tổ.
Viki được phen hú vía, song không vì thế
mà cậu thôi những trò nghịch ngơm, khiến cha mẹ lo lắng.
Mùa xuân đã bắt đầu rồi, khắp mọi nơi cây lá đâm chồi
nảy lộc và chẳng mấy chốc thiên nhiên khoác nên mình bộ cánh xanh mướt mịn
màng. Không gian thoang thoảng hương hoa. Lúc này, bộ cánh của chị em Viki đã
hoàn chỉnh. Viki tự hào vì đôi cánh khỏe mạnh, với nếp lông óng mượt xanh xám
điểm màu trắng. Đôi chân của wi ki cũng trở nên chắc khỏe bởi lớp sừng cũng đã
thành hình. Đôi hàm đỡ bè rộng, cái mỏ cong nên, nhọn sắc như cánh cung. Cái mào đen gù lên như chiếc
mũ calo, phía sau vòng cuộn lại như cái ngù của viên quan trong chiều, đặc biệt
hơn là mào của Viki cao hơn oai hơn với những chấm đỏ điểm phía trên. Trông Viki
thật kiêu hãnh.
Bố Wike hướng dẫn lũ con tập bay. Chị em Viki thò đầu
ra khỏi tổ, quan sát bầu trời xuân. Trên trời những đám mấy đang nhởn nhơ bay.
Nắng xuân dìu dịu, mướt mượt trải xuống vườn cây. Kia là vườn ổi, kia là vườn
táo. Kia nữa là vườn thị, vườn chuối tây. Xung quanh quả là toàn màu xanh và nắng vàng. Thảo nào lũ chích chòe rồi những
con chim sâu đang nhảy nhót từ cành nọ sang cành kia phấn chấn . Chị em Viki
vui thích muốn bay ngay vào khoảng không bao la, nhưng chưa tự tin lắm.
Có đứa lập cập, lập cập ngay trên miệng tổ. Em gái Wicha tụt xuống đáy tổ, nó
run rảy không muốn bước lên, mặc cho cha mẹ nhắc nhở: “ nào dũng cảm lên con!
Hãy lên đây cùng anh, chị, ngắm nhìn khoảng trời. Đừng sợ hãi ! Rồi các con sẽ
bay được thôi. Đừng sợ hãi!
Viki nghĩ: chẳng việc gì phải tất bật vội vã, chẳng
việc gì phải tập luyện, cứ dong chơi, khoe đôi cánh khác người.
Khi bố Wike giục giã, Viki giang rộng đôi cánh hãnh diện ngạo nghễ, đôi chân với những
móng sắc cặp lấy một nhành thị. Viki ưỡn ngực cất tiếng hót vang lanh lảnh..Ta
là chào mào…chích.. chích..…ta là chào mào…chích…chích....chào các bạn! Viki
kiêu hãnh đập cánh, sau mấy lần đập cánh nó quả quyết nhấc bổng thân mình lên,
bay vút lên cao vào khoảng không. Dưới đôi cánh Viki là cây xanh, trên đầu Viki
là khoảng trời xanh, không gian sinh tồn mới rộng mở làm sao. Viki vui sướng đậu
xuống một nhành cây ổi xanh. Cậu ưỡn ngực, nghển cao đầu, cái ngù gồ lên, mắt sắc
lém bao quát không gian bao la, trông chả khác nào một võ tướng. Viki lại cất
tiếng hót vang: ta là chào mào..chích… chích….ta là chào mào..chích… chích..
Bố Wike bay đến nhắc nhở: con cừ lắm. Ta biết thế.
Nhưng con phải cảnh giác! Chớ tự phụ, và con cần biết còn có chị có em trong bầy!
Vi ki nhìn bố, thắc mắc: sao phải cảnh giác cơ chứ,
khi mà con còn dư sức để bay. Bố thấy đấy! Con chẳng cần tập. Con không run như
rẽ như chị và mấy em. Con muốn là được.
-
Viki không nghe bố! Hậu quả sẽ khôn lường đấy
con!
-
Chẳng lẽ cha mẹ theo con suốt đời ư? Con có đôi
cánh. Con tự bay. Viki
đập cánh liên hồi, tỏ rõ sức mạnh của đôi cánh trẻ. Bố chẳng đã tự hào
vì đôi cánh của con.
-
Đành thế! Con khỏe mạnh, dũng mãnh. Nhưng để tự
chủ được trong khoảng
trời, đâu chỉ nhờ có đôi cánh, còn cần
tri thức và kinh nghiệm. Tập tính của chúng ta là bầy đàn con a! Có thế
mới bảo vệ được nhau, tránh được rủi ro. Con nên nhớ cuộc sống vốn đa dạng và
phức tạp. Cần phải có tâm thiện để nhìn cuộc đời cho sáng.Để đạt được mục đích
dù là nhỏ đôi khi cũng phải tốn xương, tốn máu.
Bố nói nhiều quá đi mất.
Con chẳng muốn nghe những lời đó đâu. Bố nói với lũ em con ấy. Với con chẳng có
gì là gian nan cả. Chẳng có gì phải nghĩ ngợi. Viki đập, đập đôi cánh. Bố xem
đây. Nó nghĩ: Cứ bay cứ hót, cứ rong chơi. Chẳng làm gì phải lo lắng cho sớm
già. Viki giương đôi cánh bay vù về tổ trong sự ngỡ ngàng khâm phục của cả mấy
chị em.
Mùa hạ đã bắt đầu,
tháng 5, lúc này cây cối ngả màu xanh biếc, nhiều loại trái cây đã bắt đầu vào
nước. Những vườn vải thiều quả đã bắt đầu chin, vỏ sần sùi, mọng nước, thơm lừng.
Ổi cũng đã bắt dầu chin, trái ngả màu vàng, tỏa mùi thơm thoang thoảng. Những
khóm chuối tây tàu lá to, nhiều cây đang trổ hoa. Có vườn, lác đác đã có buống chín
sớm. Mùi chuối tây tỏa thơm dìu dịu. Đây là món ăn ưa thích của họ nhà Viki.
Mùa hè cũng là thời kì sinh trưởng của lũ sâu.
Chúng nấp sau những cánh lá, thay hình đổi
dạng và màu sắc để tránh bị phát hiện. Viki cùng chị em bay hết vườn này, sang vườn khác bắt
những con sâu đo, những con sâu róm, những con sâu thân xanh biếc nằm lấp sau
lá bưởi, những con sâu màu gụ bám trên cành. Viki cùng chị em săn tìm diệt bằng
hết các loại sâu cho cây cối được yên
lành đậu quả ngọt.
Tuy nhiên với tính trẻ bồng bột, Viki không lưu ý đến
lời cha Wike dặn. Cậu không lưu tâm tới chị em, thường chơi trội bằng cách bay
xa đàn, chót vót trên cành cao, với vẻ
thách thức mọi người, cất tiếng hót. Ta chào mào Viki…Ta Viki..rồi thích thú
kêu lên Chích..chích.
Hôm ấy vào buổi sáng, khi Viki rời đàn đậu chót vớt
trên cành cây, cất tiếng hót, thì lũ chích chòe xông tới. Hàng chục chích chòe,
tấp cánh vào mặt Viki làm cậu tối tăm mặt mũi. Có con còn mổ thẳng vào cái mào
kiêu hãnh của Viki làm cậu đau đớn và bực bội. Cậu bay lên cao, nhìn, sà xuống, giang đôi cánh rộng ngênh chiến. Cậu
không sợ lũ chích chòe. Cậu dùng cánh đánh vào mặt chúng, cái mỏ dài nhọn mổ
vào mặt vào lưng chúng. Những lúc ấy, đôi mắt cậu bừng bừng sáng tràn đầy khí
thế. Cuối cùng lũ chích chòe phải bay đi. Say sưa với chiến thắng, cậu càng
ngày càng xa đàn. Một hôm cậu gặp lũ chim cắt. Những con cắt có sải cánh rộng
và cái mỏ khoằm dài , nhọn sắc, đuôi dài xòe ra như cái quạt giấy. Phát hiện ra
cậu, chúng lượn lên cao, chĩa cái mỏ thẳng xuống, rồi rất nhanh lao xuống mổ
vào đầu cậu. Chúng có đến hàng đàn, Viki liệu không thể địch nổi, cậu bay tấp
vào một lùm cây. Bọn chim cắt vẫn không tha. Chúng liệng xung quanh. Chúng bay lên cao, lao vun vút xuống,
mổ vào đầu vào lưng Viki. Viki ngất đi. Lúc ấy trời nổi cơn giông. Mưa lác đác
rơi. Bọn chim cắt bay đi tránh mưa, nhờ vậy cậu mới thoát nạn.
Chiều tà, Cha mẹ Viki thấy cậu không về lấy làm lo
lắng lắm. Họ đứng ngồi không yên. Wike cùng vợ bay lên trên cao , ngó nghiêng
khắp mọi phương, dõi theo những cánh chim đang lần về tổ, hy vọng đó là Viki. Mấy
chị em Viki cũng nhớn nhác. Cả nhà buồn bã. Họ đi tìm Viki ngay trong tối hôm
đó. Bố Wike tìm thấy Viki trong đám lá ướt. Cả người Viki run rảy vì lạnh, đói
và đau đớn. Họ đưa Viki về tổ.. Mẹ Viki nhìn con, nước mắt chậm chậm chảy lăn
trên má. Mấy chị em thương Viki cũng không nén được những giọt nước mắt xót
thương. Cả nhà xúm vào trông nom, thuốc
thang cho Viki. Sau hơn một tuần, Viki mới khỏi.
Cũng từ đấy, Viki chăm chỉ luyện tập cho đôi cánh
thêm khỏe, đôi chân thêm cứng vững. Cậu học được từ cha mẹ, chị em tình yêu
thương, lối sống dũng cảm, thiện chiến, biết quan tâm gắn bó với bầy đàn. Giờ
đây Viki là chú Chào mào kiêu hãnh. Vào mỗi sáng mai khi làng chim thức giấc,
Viki sải đôi cánh bay lên đậu ở cành thật cao, hót vang lên: Ta là Chào Mào
..Ta là Viki…ta là chào mào…Ta là Viki. Cậu bay đầu đàn đi kiếm mồi, tha rác về
xây tổ. Viki không quên nhiệm vụ bảo vệ
bầy đàn của mình, đứng trên cành cao, mắt dõi bốn phía, dũng mãnh đuổi những
con chim cắt. Cậu cảnh giới, báo hiệu cho cả đàn mỗi khi có sự cố nguy biến.
Buổi sáng mai hè, mặt trời bừng sáng. Ánh nắng ban
mai tỏa khắp xuống khu vườn rạng rỡ. Đủ các loài chim vui vẻ với vũ điệu ngày hè từ cành này sang
cành kia. Chúng nhảy nhót kiếm sâu, vui
đùa trong nắng và gió sớm. Viki bay lên, chọn một nhành thật cao , đậu. Cậu ưỡn
ngực, mắt tinh anh dũng mãnh nhìn bao quanh, dõng dạc cất tiếng hót..Ta là chào
mào…Ta là Viki..Ta là chào mào..Ta là Viki..Chích..chích…chích.
Hưng
Yên tháng 2 năm 2015
0 nhận xét:
Đăng nhận xét