Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

Hoa Hồng Gai



Truyện ngắn của Hồ Ngọc Vinh

Chị Toán nói:
- Tên người đôi khi vận vào cuộc sống sau này của người mang tên đó. Tớ để ý, những đứa con gái tên Hạnh hay lỡ dở. Con gái tên Hồng hay yểu mạng.
- Cậu lấy đâu ra suy nghĩ vớ vẩn đó. Hồng là loài hoa đẹp. Bao nhiêu loại Hồng. Hồng trắng, Hồng đỏ, Hồng Vàng… Hồng nhung tươi sắc kiều  diễm, nữ hoàng của các loài hoa . Nhiều người đặt tên con là Hồng. Thậm chí có vợ chồng đặt tên con trai là Hồng. Tớ thấy có người con gái tên Hồng giỏi giang gặp vận may sướng như tiên. Tớ đặt tên con gái út là Hồng.
Chị Toán đuối lý, vẫn cố thêm một câu: Thì cũng có người này người khác chứ! Có phải ai tên Hồng cũng vất vả đâu.
Chị Hiền nói cứng vậy thôi, chứ lòng dạ đang phát điên, bởi con Hồng,  Mấy tuần rồi cứ ọe…ọe suốt, cơm không buồn ăn, toàn đi kiếm sung, rau chua me nhét đầy vào mấy cái túi nhựa luôn mang theo bên người để ăn. Chị Hiền bàng hoàng, mất ăn, mất ngủ, lòng dạ rã rời vì con. Chị nghĩ: đúng là nuôi con gần hai chục năm trời, đầy kỳ vọng vậy mà đến đùng một cái con mang nỗi đau tức làm tan nát lòng mẹ, cả nhà phải khổ sở. Con bé ngây thơ quá, mang thai cũng không biết. Chị hoảng lên hỏi con: sao dịp này con xanh thế, lại hay nôn ọe. Hồng nói: con cũng chả biết tại sao? Cứ thấy người mệt mệt là. Chỉ nghe thấy thế, đôi chân chị Hiền đã bủn rủn muốn  khuỵn xuống, mắt hoa lên, nỗi lo lắng đau xót ùa vào lòng chị tức thời. Chị Hiền bực tức dúi  đầu Hồng xuống thật mạnh, miệng kêu rên: thế là chị giết chị rồi! Chị giết tôi rồi! Chị có mang rồi! Chị biết không?
 Hồng ngạc nhiên bởi sự đau đớn rồi thái độ phẫn nộ của mẹ. Hồng nhìn mẹ, rồi nhìn cái bụng nghĩ: à ra người mang thai có triệu chứng đó! Mình đang mang thai. Hồng có vẻ e thẹn khi nhìn mẹ.

 Hồng là con thứ ba của chị Hiền. Cô có khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng, hơi thấp người song được cái hiền lành. Người làng ai cũng khen con bé hiền lành. Trời ơi! Sao con bé hiền lành thế. Chẳng bao giờ cãi ai. Chẳng bao giờ làm phật lòng ai. Không đua đòi ăn diện như mấy cô gái khác cùng làng suốt ngày bận cái quần đùi, mùa hè thì bận cái áo phông in dòng chữ I LOVE YOU, mùa đông khoác thêm áo choàng dài gần gối. Hồng chỉ học hết lớp 3 rồi nghỉ. Không phải chị Hiền cấm con không được theo học, chỉ bởi Hồng học đến lớp 3 vẫn chưa biết tính nhẩm, chưa biết tiêu tiền. Khi Hồng cầm tiền ra chợ, chỉ biết đưa cho người ta, người bán hàng thối lại bao nhiêu mặc kệ, không biết đúng sai. Chị Hiền lo lắng cho tương lai của con bé lắm. Con bé cứ như bông hoa trong lồng kính, ít giao lưu, ít va chạm, không giận dỗi, chẳng thù hận, nhường chị, nhường em, tấm lòng ngây thơ và trong trắng đến quá đỗi. Nhưng thấy con lớn lên, trông cũng không đến nỗi xấu xí, lại chăm làm nên lòng chị cũng dịu đi nỗi lo lắng. Chị bụng bảo dạ: thể nào rồi cũng có đứa thanh niên nào đó thương con bé. Chúng nó nên vợ nên chồng, lo liệu cho nhau. Được thế là chị yên tâm.
Khi khu công nghiệp B hình thành, nhờ chính sách của doanh nghiệp ưu tiên nhận con em thuộc mấy xã ở địa bàn nên Hồng được tuyển vào làm công nhân trong doanh nghiệp liên doanh với nước ngoài. Vì không có kỹ thuật nên Hồng được giao chăm sóc vườn hoa, cây cảnh, đôi khi còn làm việc tạp vụ trong công ty, mỗi tháng được trên ba triệu đồng tiền lương, được công ty đóng bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế tức là chẳng khác nào người thuộc biên chế nhà nước. Lòng chị Hiền  như cất đi gánh trĩu nặng bấy lâu tỳ trên vai. Quan sát thấy con gái hát vui mỗi buổi đi làm, hát lúc về  đến nhà, khuôn mặt con tươi rói lòng chị cũng vui lây. Thế là con bé có tương lai. Chị có nhắm mắt cũng không phải cấn cá phiền muộn điều gì. Cuộc sống giao lưu trong công việc sẽ làm cho con bé ngày một khôn hơn- Chị nghĩ thế.
Mấy tháng sau, Hồng đưa người yêu về nhà. Trước hôm ấy, Hồng nói với mẹ: Mẹ ơi! Chiều mai, con có khách đấy.
Chị hỏi: ai thế?
 Hồng cười: anh ấy cùng làm công ty với con.
Nhìn đôi mắt và khuôn mặt rạng rỡ của con, lòng chị cũng vui mừng khôn tả. Nhưng hôm sau, thấy chàng thanh niên tuổi độ ba mươi, chị có đôi chút nghi ngại. Cậu ta tên Bắc, dáng người dong dỏng cao, nước da trắng, khuôn mặt dài và đặc biệt là đôi môi lúc nào cũng như dẩu ra và đôi mắt đảo như rang lạc khi nói chuyện. Kinh nghiệm và nhạy cảm cho chị biết Bắc đã từng trải, giảo hoạt.  Người như thế sao có thể yêu con bé được. Con chị vốn thật thà vụng dại, bên cạnh cậu ấy nó như con nai con cạnh con cáo vậy.
Chị hỏi Bắc: thế nhà cháu ở đâu? Chỉ đợi có thế, Bắc nói thùm thụp, không ai có thể chen vào một câu. “ Bố mẹ cháu nghèo khó. Mẹ cháu bị bệnh nan y. Mấy năm nay phải theo thuốc mà không khỏi. Anh em chúng cháu sớm tự kiếm lấy miếng ăn. Có trải nghiệm như thế cháu mới thấy thương thân, thương người, bác ạ!Từ bao năm nay, cháu làm việc trong doanh nghiệp, được bao nhiêu gửi về cho bố cháu nuôi em nhỏ, thuốc thang cho mẹ cháu……….”.
Chị Hiền nói với con: mẹ thấy nó có vẻ chai sạn, liến láu. Chẳng biết cái bụng có thật không? Cứ như ý của mẹ. Trâu ta ăn cỏ đồng ta. Làm gì không kiếm được tấm chồng làng. Gần mẹ, gần con. Đôi bên thông gia cũng gần gũi. Lợi bao nhiêu đường.
Mới nói vậy thôi mà Hồng đã buồn rồi. Hồng nói: mẹ mới gặp người ta một lần đã thành kiến. Tất nhiên giờ ra đời phải cứng cỏi, khôn khéo. Nếu không thì suốt đời bị người ta bắt nạt. Mẹ kệ con! Con không thay đổi đâu! Mẹ đừng nói ra nói vào! Sau này no đói chúng con tự chịu!
Vào những buổi trưa hè, trong xưởng nóng nực. Mấy cái quạt gió công nghiệp chạy hết công suất cũng không xua nổi oi nồng. Bắc ngồi ăn bữa trưa công nghiệp cùng Hồng. Bắc nhìn Hồng đắm đuối, khuôn mặt si mê, đôi môi dẩu ra ướt át, nói những lời có cánh. Gặp em là anh đã thấy em là người của lòng anh. Anh thích những gì chân thật, vẻ đẹp bình dị. Em trong sáng quá, hiền thục quá, tinh khôi quá! Em là bông hồng ngát hương trong lòng anh. Em là bèo tấm của anh. Suốt đời này anh chỉ yêu có em thôi! Anh chỉ yêu em thôi!Vắng em dù chỉ vài phút giây anh đã thấy nhớ nhung tới ngộp thở rồi……
Nghe Bắc nói, cả người Hồng run lên, ngây ngất bay bổng trong trạng thái không trọng lượng. Hồng nhìn Bắc bằng ánh mắt si tình đến ngây dại. Những khao khát được dâng hiến cho tình yêu đầy ắp trong trái tím Hồng. Những ngôn từ của tình yêu lần đầu tiên Hồng được nghe quả thật có sức mạnh khôn cùng, dọi vào tâm thức vốn như căn phòng khép kín, soi sáng những góc khuất tối, làm Hồng như người mê chợt tỉnh thức.
Đúng là Hồng khôn ra từ khi biết yêu. Tình yêu của Bắc đã thức tỉnh những nơ ron thần kinh đang ngủ yên trong não trạng của Hồng. Hồng làm đỏm nhiều hơn, làm dáng nhiều hơn, ăn nói với mọi người cũng cứng cáp hơn, cốt để tỏ ra cái khôn hơn người. Hồng mơ tới cuộc sống gia đình, hạnh phúc bên người chồng và những đứa con trong căn nhà nhỏ của riêng họ.
Lũ bạn bảo: “ thời nay làm gì còn kiểu quan niệm hạnh phúc  một trái tim yêu và một túp lều tranh. Giờ khác rồi! Mọi thứ đều đưa lên bàn cân đo đếm. Thực dụng lắm. Mày phải cảnh giác. Nhìn người cốt ở hành động.”
Hồng tự ái. Dường như mọi người định rẽ duyên của Hồng. Mọi người không hiểu anh ấy. Anh Bắc là thanh niên sống có mục đích, biết vượt khó, biết quan tâm tới người yêu. Anh ấy chẳng bao giờ làm Hồng phật lòng. Hồng mà giận dỗi là anh ấy cuống quit, tìm mọi cách để giải nồng bằng những cử chỉ yêu thương nhất. Xưa nay có bao giờ Hồng được chăm sóc như thế.
Trước đây khi chưa yêu, lương tháng được bao nhiêu Hồng đưa mẹ cả. Hồng nói: mẹ giữ hộ con.
Chị Hiền nói: con cứ giữ lấy, tiết kiệm sau này còn nhiều việc phải lo toan.
-         Không! Mẹ giữ hộ con. Mẹ làm gì thì làm. Con hiện giờ chưa phải dùng đến tiền.
-         Ừ! Nếu vậy mẹ giữ hộ cho con.
Hàng năm nay không thấy Hồng đưa lương tháng về cho mẹ giữ. Chị Hiền cũng
chẳng hỏi. Nghĩ rằng giờ con có tài khoản bằng thẻ tín dụng, tiện ích. Chẳng ngờ bao lâu nay, Hồng đưa cả tiền lương cho Bắc, với suy nghĩ thánh thiện, chia sẻ với Bắc hoàn cảnh khó khăn của gia đình.
            Biết Hồng mang thai,  bố Hồng “ anh Vạn” vốn bàng quan với tất thảy công việc gia đình cũng phải lồng lộn như con hổ dữ. Vạn  đi ra , đi vào, khuôn mặt cau có, nhìn Hồng với ánh mắt vừa bực bội vừa thương xót. Anh rên lên  trong lòng: Trời ơi! Sao con tôi nó dại thế! Nó thực thà quá! Vô tư quá! Không biết rằng cuộc sống đầy những cạm bẫy. Dại đến nỗi không biết mình dại nữa. Vạn nói: tôi mà bắt được cái thằng ấy, xé xác nó ra!
-         Ông bực tức làm gì! Liệu Bắc biết con bé mang thai? Giờ phải tìm Bắc nói cho
nó rõ. Nó phải có trách nhiệm với con nó, với con bé chứ!
            Anh Vạn, chị Hiền cùng vài người chòm xóm đi tìm Bắc ở các xóm trọ, thậm chí vào tận công ty, được biết Bắc đã nghỉ việc từ hơn tháng nay.
Người quen của Bắc kể. Bắc đã có vợ con ở quê, năm ngoái còn thuê người đi dạm hỏi cưới được cô vợ nữa ở Ninh Giang, còn nhiều vợ không chính thức khác nữa. Cậu ấy được cái mã, lại dẻo mỏ nên nhiều người tin, thậm chí còn lấy được tiền của các cô gái vốn nhẹ dạ cả tin để đi café, nhà nghỉ. Trai yêu bằng mắt. Gái yêu bằng tai. Các cụ nói không sai.
Chị Hiền buông rơi cái túi xuống nền nhà. Lòng chị tan nát vì con. Muốn gào lên, muốn hét lên, cổ cứng lại, đành phải nuốt cục hận vào lòng.
Anh Vạn chửi: Đ. M. nó. Tôi phải tìm bằng được nó! Giã cho nó một trận. Nó phải chịu trách nhiệm với con tôi. Con người không có đạo đức, lương tâm gì cả. Thế thì là đồ con chó.
Chị Hiền: người như thế còn nói đến đạo đức, lương tri làm gì. Chỉ tội con bé thôi.  Cả tin  quá! Sao mà lại ngây thơ đến như thế cơ chứ! Giờ biết làm gì được đây?
Chị Toán thở dài, nhìn mẹ con Chị Hiền lộ vẻ cảm thông, nói: Còn biết làm gì được nữa. Hỏi con Hồng xem, có muốn giữ cái thai đó không?
Chị Hiền: ý con thế nào?
Khi biết mình mang thai, Hồng đã ăn cả lọ cao con hổ, nhảy lên, gánh vác thật nặng cho thai ra. Nhưng không được, dường như đứa trẻ muốn làm người, nên dù cho mẹ nó tìm cách nào chăng nữa, cái thai mỗi ngày một lớn. Bây giờ đã là tháng thứ bảy rồi, chẳng mấy nữa đứa trẻ sẽ chào đời.
Hồng nói chậm rãi, khuôn mặt ráo hoảnh, nhưng lòng buồn rười rượi : con cứ tưởng anh ấy yêu con thực lòng. Sông sâu còn có kẻ dò. Lòng người nham hiểm biết đo cho tường. Con sẽ sinh nó ra. Mẹ con con rau cháo có nhau cũng được.
Anh Vạn trì chiết vợ: cô không dạy nổi con. Thế nào là phúc đức tại mẫu. Nó hư vì cô sao nhãng không quan tâm, nhắc nhở.
Con giun xéo lắm cũng oằn. Trước đây Hiền đã nhịn Vạn như nhịn cơm sống ấy. Nhưng bây giờ thì khác, Hiền bật ngay như con tôm:
            Dễ thường một mình tôi chịu trách nhiệm Ông đã bao giờ để ý đến việc nuôi dạy con cái.  Tiền nong quanh năm ngày tháng, có bao giờ đưa cho tôi được đồng nào. Giữ lấy cờ bạc, nay con này, mai con kia hết. Một mình tôi nuôi mấy đứa con. Chúng nó hư là do ông. Ông ăn ở với vợ con lãnh đạm,  bạc thế. Nay điều đó nó vận vào con ông. Hiền nói rồi khóc thút thít, nghĩ thương con, thương thân. Nhớ tới cảnh ngày xưa, Vạn bồ bịch , bỏ rơi mẹ con chị mà uất ức. Chị vài lần đi tìm Vạn, đánh ghen. Có lần suýt mất mạng bởi tình nhân của Vạn. Chị gạt nước mắt nói: thật đúng sinh con là sinh nợ. Gần sáu chục tuổi đầu vẫn chẳng có chút nào thanh thản. Những người làm khổ mình, đó là chồng mình, là con mình, người thân của mình….!
Giữa tháng ba, chưa qua thanh minh, dịp này mưa nhiều. Bầu trời lúc nào cũng trĩu nặng những đám mây đen sũng nước. Mưa rả rich qua đêm. Mưa đong từng giọt từ sáng đến trưa. Mưa lắc rắc từ chiều đến tối. Mưa. Mưa. Rét nàng Bân lùa qua cửa sổ se sắt.
Hồng trở dạ từ lúc chiều tối. Bụng Hồng bỗng đau nhâm nhẩm, có lúc dữ dội. Hồng vơ lấy vài thứ, vội xuống trạm xá xã. Lát sau Hiền nghe tin, chị quáng quàng lấy nào tã, nào lót, cả mấy bộ quần áo dành cho trẻ sơ sinh đã cũ, nhét vào cái túi ba lô, vội xuống với con. Chị ngồi thừ nhìn con. Lòng đau như dao cắt. Thế là đời con bé khổ hơn cả chị rồi. Chém cha cái thằng Bắc cái mặt đểu làm hại con bé! Lát sau chị Toán đến mang theo lồng cơm với chút ít cá kho và rau bắp cải luộc. Chị Toán nói: Hai mẹ con ăn đi! Con Hồng cố ăn lấy sức, chốc nữa mà rặn. Hồng ngồi dậy, cầm cái bát, đôi đũa. Chị Hiền cầm cái bát từ tay con, đong cho bát cơm đầy, nhìn con thấm thía nỗi đau.
Mãi đến nửa đêm, lúc giờ tý, con bé mới lọt lòng mẹ. Nó khóc ngằn ngặt. Bà đỡ lấy cuống nhau, đem xuống nhà bếp, xào ăn. Chị Hiền, chị Toán dọn dẹp căn phòng, đưa mẹ con Hồng về giường nằm. Hồng nằm bên con. Nhìn đứa trẻ bé xíu nằm bên cạnh. Cô kéo chăn ủ ấm cho nó rồi thiếp đi.
Sự ra đời của bé Hà làm thức tỉnh tình tình cảm người mẹ. Hồng thương con lắm! Mỗi khi ngắm nghía cái miệng, khuôn mặt con lòng cô trào lên tình thương yêu mãnh liệt. Hồng nghĩ: nghỉ đôi tuần Hồng sẽ đi làm ngay, lấy tiền mua sữa cho con, dành  dụm cho con. Từ nay, Hồng không chỉ sống cho Hồng. Hồng đã có thêm một sinh mạng mới. Hồng sống vì con.
…Vài tháng sau, con bé vẫn khóc. Nó khóc thét lên. Không ai có thể nựng cho nó nín. Người nó mềm oặt. Tuy nhiên nó vẫn đòi bú, bú rất khỏe. Hơn năm sau con bé vẫn khóc. Nó không có biểu hiện của năm tháng biết lẫy, chín tháng lò dò bước đi.
Hồng mang con đi bệnh viện. Sau khi khám bệnh, bác sỹ ái ngại nói. Cháu bị bệnh não úng thủy. Bệnh này vô cùng khó chữa. Nếu  bệnh tật không thuyên giảm, rất có khả năng cháu không đi lại được, không nói được….VV. Hồng nghẹn ngào khi nghe bác sỹ tư vấn. Không còn nỗi thất vọng nào có thể lớn hơn thế nữa, vừa thương con, vừa thương thân, song cô vẫn cố nén tiếng khóc ở trong lòng.
Chị Hiền nói với Hồng: con nhỏ bệnh trọng như thế. Không chữa được đâu! Hay mang nó gửi vào chùa, hoặc vào trại cô nhi. Cuộc sống còn dài lắm. Không có đứa con này, sẽ có đứa con khác. Khổ cho con, cho đứa trẻ. Mẹ nghĩ nát óc ra rồi. Thà nó đi ngay lúc mới sinh. Đau đớn! Nhưng vết thương sẽ lên da non. Đằng này.. con bé nếu không khỏi như cái nghiệp chướng trong nhà. Cả đời con sẽ khổ vì nó.
Anh Vạn nói: chẳng lẽ mang nó vứt đi. Nhưng thế thì tàn nhẫn quá. Để nuôi cũng không được. Bệnh nó chẳng biết có chữa được không? Hay cứ cố chạy chữa cho nó. Biết đâu trời có mắt thương con bé.
Không!- Hồng nói quả quyết- Con không mang con bé đi đâu cả. Nó dị tật nhưng cũng là một sinh linh. Con không nỡ lòng vứt nó ra ngoài đường. Dẫu sao thì nó vẫn là da thịt của con, máu của con. Dẫu khổ cực đến mấy, con cũng nuôi nấng, tìm cách chữa chạy cho nó. Hồng ngồi yên lặng, bùi ngùi.
Hồng thương con, cả đêm ngồi trong mùng nhìn con lòng đau như thắt, đầu óc mông lung nghĩ ngợi. Hồng sẽ tìm mọi cách để kiếm tiền, nuôi và chữa chạy cho con.
Suốt vài năm sau, mỗi khi từ doanh nghiệp trở về nhà, Hồng lao vào giường nhìn con, hy vọng sẽ có một ngày, như có phép màu nào đó,  con bé biết lẫy, biết bò, cất tiếng gọi mẹ. M..mẹ…a…bà. Cô chợt thất vọng, rồi tiếp tục kỳ vọng, để nén nỗi đau, quên đi vất vả thường ngày đẩy cái xe hàng ra phố, bán nước, bán ốc vặn vào mỗi đêm. Tiền lương tháng, tiền kiếm thêm Hồng đều dành dụm để mua sữa, đưa con đi hết bệnh viện này tới bệnh viện khác. Hồng vẫn nuôi hy vọng sẽ có một ngày con bé khỏi bệnh. Nó sẽ đi lại được, nói  được như bao đứa trẻ khác để cất tiếng gọi Me…..me. Và rồi sà vào lòng mẹ mỗi buổi mẹ đi làm về.
                                                                       

                                                                                    Hưng Yên tháng 2 năm 2015

0 nhận xét:

Đăng nhận xét